Chương 4: Hận càng hận (4)

Câu nói của hắn lại khiến cô đỏ mặt liếc xéo hắn, Mặc Thiên chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra cửa, bỗng chốc đôi chân chợt dừng bước nhưng không ngoái đầu lại:

– Diễm Nguyệt, dù có xảy ra chuyện gì em chỉ cần biết rằng tôi vẫn luôn yêu em!

Dứt lời hắn cũng nhanh chân bước vội đi để lại cô khó hiểu nhìn theo.

* * * * *

Tại sân bay.

1 đôi guốc màu đỏ hàng hiệu Chanel từng bước uyển chuyển trên đường bay. Mỹ nhân diện trên mình 1 chiếc váy body màu đen ôm sát 3 vòng tạo nên 1 đường cong tuyệt mỹ. Gương mặt nhỏ nhắn được tô 1 chút son môi đỏ tăng thêm phần quyến rũ. Đôi đồng tử được che bởi cặp mắt kính thời trang nhãn hiệu Dior. Cả người cô toát lên mùi nước hoa thời thượng.

Mặc Thiên mỉm cười lịch sự bước đến:

– Vương tiểu thư, tôi là Tần Mặc Thiên hôm nay thay cục trưởng đến đón cô.

Nữ nhân từ từ đưa tay lên tháo chiếc kính xuống. Nam nhân trước mặt cô đẹp như 1 pho tượng điêu khắc, khí chất toả ra là của bậc vương giả. Cô mỉm cười hài lòng với sự lựa chọn của ba mình, không e thẹn mà mạnh bạo khoác lấy tay hắn:

– Mặc Thiên, gọi em là Hạ Băng. Ba em đã nói chuyện chúng mình rồi.

Hắn mỉm cười vòng tay qua eo cô bước đi:

– Hạ Băng, tôi đưa em về!

Tại 1 căn phòng xa hoa, Mặc Thiên chỉ mặc 1 chiếc áo choàng ngồi bên cửa sổ suy tư hút thuốc. Nữ nhân từ trong phòng tắm bước ra người chỉ quấn 1 chiếc khăn mỏng ngồi vào lòng hắn, bàn tay không yên phận mà luồn vào trong ngực hắn lượn lờ. Mặc Thiên khẽ nhíu mày 1 chút nhưng rất nhanh sau đó lại nở 1 nụ cười ma mị:

– Muốn sao?

Nữ nhân trong lòng hắn không trả lời nhưg lại vòng tay qua cổ hắn rồi đặt một nụ hôn lên môi. Mặc Thiên cũng nhiệt tình đáp lại rồi bỗng chốc bế bổng cô ta lên đi tới bên giường. Hắn điên cuồng dùng sức trên người cô ta, từng động tác tưởng như muốn xé rách nữ nhân ở dưới thân. Trong căn phòng xa hoa ấy hiện hữu 1 trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt, nhữg âm thanh ái muội vag lên tạo ra cảnh xuân nóng bỏng mê hoặc lòng người.

Vài ngày sau, Mặc Thiên cũng không đến nhà quấy rầy cô nữa. Diễm Nguyệt vốn tưởng như vậy cô sẽ cảm thấy đỡ phiền nhưng tại sao trong lòng cô lại có 1 chút tiếc nuối. Mải suy nghĩ vẩn vơ cô cảm nhận được mùi khét bỗng chốc giật mình tắt bếp thở dài

– Cháy đen cả nồi rồi! Đành phải pha mì tôm vậy.

Vừa dứt lời, 1 trận buồn nôn kéo đến làm Diễm Nguyệt vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn oẹ, cô dạo này vì sự thờ ơ của hắn lại có chút bận tâm ăn uống trở nên không điều độ. Mệt mỏi đi về phòng cũng chẳng buồn ăn gì nữa, hình ảnh người nam nhân lại hiện hữu trong đầu, Diễm Nguyệt giật mình lắc đầu nguầy nguậy, cô đang nhớ hắn sao? Ngay lập tức suy nghĩ ấy được rũ bỏ.

Sáng hôm sau, tại Tần Thị

Diễm Nguyệt cầm 1 tập tài liệu mang vào phòng hắn:

– Tần tổng, có văn bản cần ngài ký.

Mặc Thiên nhận lấy, thao tác nhanh nhẹn cầm bút ký xoẹt lên đó, bỗng chốc ánh nhìn dừng trên gương mặt cô, trong lòng trở nên thương xót:

– Diễm Nguyệt, em dạo này sức khoẻ không tốt sao?

– Tôi không sao, chỉ là dạo này ăn uống không được điều độ.

– Nếu mệt em có thể không cần đi làm.

– Tôi không…

Câu nói chưa ra hết lại 1 trận buồn nôn kéo tới Diễm Nguyệt vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, hắn thấy vậy cũng lo lắng bước theo ngồi xuống vuốt lưng cho cô:

– Diêm Nguyệt, em có sao không?

– Không sao, chỉ là dạo này dạ dày không tốt ăn gì cũng nôn ra ngoài.

– Diễm Nguyệt, em về nghỉ ngơi đi tôi sẽ gọi bác sỹ đến kiểm tra cho em

– Không cần!

Dứt lời Diễm Nguyệt đứng dậy quay lại bàn hắn cầm tập tài liệu trở ra. Bỗng chốc cánh cửa bật ra, 1 bóng hình va nhẹ vào Diễm Nguyệt khiến cô lảo đào làm rơi giấy tờ vương vãi lên sàn. Ngỡ ngàng quay đầu lại chứng kiến được cảnh tượng 1 nữ nhân đang xà vào lòng hắn, giọng nũng nịu:

– Mặc Thiên, em rất nhớ anh.

Hắn lúc này lại cứng họng tầm mắt chỉ nhìn về phía cô. Diễm Nguyệt, 2 hốc mắt bỗng chốc đỏ ngàu, bắt gặp được ánh nhìn của hắn liền cúi xuống lúng túng mà nhặt lại tài liệu. Hạ Băng thấy hắn lại bất động như vậy, liền chuyển hướng theo tầm nhìn của hắn, ả khẽ nhíu mày:

– Mặc Thiên, cô ta là ai?

Câu hỏi của ả làm động tác của cô trở nên chậm lại, lòng cô thật sự muốn nghe câu trả lời của hắn là gì. Mặc Thiên lúng này bàn tay đã siết chặt, tầm mắt vấn hướng về cô, lãnh đạm nói:

– Chỉ là nhân viên của Tần Thị

Đôi tay cô bỗng dừng lại 1 chút rồi rất nhanh sau đó lại vội vàng nhặt, bở môi khẽ cong lên 1 nụ cười khổ, lại cảm nhận được 1 giọt nước rơi đọng trên mu bàn tay, Diễm Nguyệt lúng túnh đứng dậy quay mặt bước ra, bỗng 1 thanh âm vang lên làm cô dừng bước

– Đứng lại!

Đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt, Diễm Nguyệt hít 1 hơi rất nhanh sau đó trở lại bình thản mà quay người lại:

– Tiểu thư có gì dặn dò?

Hạ Băng nhìn qua cô 1 lượt, chợt tầm mắt dừng ở bảng tên trước ngực cô rồi kênh kiệu nói:

– Lam Diễm Nguyệt, thư ký sao? Pha cho tôi 1 ly cafe!

Hai tay cô siết chặt tập tài liệu, gương mặt cố nặn ra 1 nụ cười gật đầu rồi quay đi. Hạ Băng lưc này chạy đến kéo hắn lại ghế rồi ngồi vào lòng hắn, Mặc Thiên trong lòng giận dữ nhưng vẻ mặt lại thản nhiên vô cùng:

– Hạ Băng, sao lại đến đây?

– Mặc Thiên, người ta nhớ anh mà. Em muốn tạo cho anh bất ngờ, anh không vui sao?

– Hạ Băng, lần sau đến thì báo trước tôi 1 tiếng, tôi sẽ cho người đón em

Ả ta nghe vậy lại mỉm cười hôn hắn 1 cái, cùng lúc đó Diễm Nguyệt cầm ly cafe bước vào nghiễm nhiên lại được xem 1 đoạn phim tình cảm 3D, tim gan chợt thắt lại, bàn tay cầm ly coffee đã trở nên run run, từng bước nặng nhọc đi tới chỗ hắn:

– Tiểu thư, coffee của cô!

Hạ Băng đưa tay ra đón lấy, 1 giây sau đó bàn tay lật lại hắt mạnh ly cafe, nước trong đó bắt tung ra dội thẳng lên bàn tay trắng nõn của cô, chiếc ly rơi xuống đấy vỡ tan tành, Diễm Nguyệt bất giác lùi chân lại kêu lên 1 tiếng:

– Á!

Mặc Thiên thấy vậy hốt hoảng toan đứng dậy nhưng Hạ Băng lúc này lại siết chặt bàn tay hắn, lên giọng:

– Cô cố ý phải phông? Mặc Thiên, em suýt chút nữa bị bỏng rồi

Mặc Thiên giật mình thu lại vẻ ban đầu nhìn cô nói:

– Còn không mau don dẹp!

Diễm Nguyệt sững sờ nhìn hắn 2 mặt đỏ ngàu, từ từ ngồi xuống nhặt mảnh vỡ thuỷ tinh, màu nâu của cafe bắn tung toé ra sàn có những chỗ đã nhạt màu đi vì hoà vào nước mắt. Diễm Nguyệt nhanh chóng đến mức bị mảnh thuỷ tinh cứa vào tay mà vẫn mím môi cố gắng nhặt hết rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn lúc này tâm can dày xéo, bàn tay đã siết chặt lại, gương mặt trở nên tối sầm lại, Hạ Băng nhận ra được vẻ khác thường của hắn liền nũng nịu hỏi:

– Mặc Thiên, anh không vui sao?

– Sao lại không vui chứ, em là đặc biệt đến thăm tôi mà!

– Vậy…em muốn anh đuổi việc cô ta?

– Hạ Băng, cô ta là thư ký của anh bây giờ đuổi việc sẽ làm gián đoạn công việc của tất cả mọi người.

– Nhưng em không thích cách cô ta nhìn anh như vậy.

– Hạ Băng, ngoan! Tôi không thích để chuyện tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta sẽ kết hôn sao!

Hạ Băng nghe đến đó liền mỉm cười vòng tay qua cổ hắn:

– Được, em tin anh.

Lúc này Diễm Nguyệt ở trong nhà vệ sinh xả nước xối xả vào tay. Ly cafe vốn dĩ không nóng lắm, vết cứa vốn dĩ cũng không sâu vậy mà tại sao cô lại đau như thế này. Khoá nước lại thẫn thờ nhìn mình trong gương, bàn tay run rẩy đưa lên ôm lấy mặt, cô dạo này đã xanh xao và gầy đi nhiều, khẽ cười giễu mình, cô lại vì hắn mà trở nên thế này, thật là nực cười. Nhưng dù không muốn nghĩ đến mà nước mắt cô cứ vậy lại tuôn trào ra, Diễm Nguyệt đưa tay lên bịt miệng mình lại, tạo nên nhưng âm thanh nức nở kìm nén, những hàng nước mắt chảy vào vết thương là đau rát cả tâm can, cô làm sao thế này, tại sao lại đau lòng như vậy.

Diễm Nguyệt mệt mỏi rời khỏi Tần Thị, hôm nay cô thật sự không có tâm trí để làm việc nên đã xin nghỉ. Lang thang dọc con đường chẳng biết đi đâu, 2 người bạn của cô đều đang phải cắm đầu vào công việc, Diễm Nguyệt khẽ cười bỗng chốc chợt thấy mình cô độc giữa dòng người đông đúc này. Chợt 1 chiếc xe thể thao mui trần hiệu Ferrari F60 America dừng ngay bên cạnh, Diễm Nguyệt bất giác quay đầu lại:

– Lord!

Nam nhân ngồi trên xe không phải là tây trang lịch lãm mà thay vào đó là phong cách bụi bặm đường phố với quần jean áo phông thu hút mọi cái nhìn của người qua đường với vẻ điển trai và siêu xe đắt tiền, Lord gỡ kính mắt xuống mỉm cười nhìn cô:

– Buồn sao? Lên xe tôi giúp em giải khuây.

Diễm Nguyệt nhìn anh bật cười, tại sao lúc nào cô ở trong tình trạng này anh lại luôn có mặt trùng hợp như vậy. Lord với tay sang mở cánh cửa cho cô, Diễm Nguyệt thở dài một cái rồi bước vào xe.

Con siêu xe ấy chảy thẳng qua khu đô thị đông người, mỹ nam mỹ nữ ngồi trên xe khiến bao con mắt ngưỡng mộ. Lord laia xe đến thẳng 1 trường đua ở ngoại ô thành phố. Đi qua cổng anh bướng xuống nói gì đó với 1 người đàn ông rồi trở lại xe quy người sang cẩn thận thắt đai cho cô:

– Diễm Nguyệt, sẵn sàng chưa?

Cô nhìn anh có chút ái ngại, đây là lần đầu tiên cô mạo hiểm với trò đua xe này, thật sự là hơi mạo hiểm:

– Cái này, tôi…

– Em tin tôi không?

Cô chưa kịp nói hết đã bị câu hỏi của anh cắt ngang. Diễm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn anh 1 hồi, chẳng phải súng cô cũng đã sử dụng được rồi sao, còn phải suy nghĩ gì nữa. Bất giác chợt mỉm cười nhìn anh rồi gật đầu, Lord thấy vậy bờ môi cũng cong lên, mắt hướng thẳng về phía trước, động cơ xe nổ lên, nam nhân ấy gương mặt toát lên sự tự tin ngạo mạn:

– 1…2…3…Let’s go!

Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy 1 con siêu xe sang trọng lao đi với vận tốc kinh người, đâu đó đến khúc cua lại nghe được tiếng la hét của nữ nhân. Diễm Nguyệt 2 tay túm chặt đai an toàn, vận tốc của gió tạt vào mặt đau dát nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng, đôi mắt nhắm lại, bờ môi nở nụ cười, thanh âm vang dội mãnh liệt:

– Aaaaaaaaaaaaa………!

Nam nhân ngồi bên cạnh khẽ nhìn sang cô lòng trở nên nhẹ nhõm, bàn chân nhấn mạnh chân ga hơn, kim vận tốc vụt lên nhanh chóng đến khϊếp sợ, cả cung đường được mua trọn bởi 2 con người này. Trong không gian vang vọng ấy, Diễm Nguyệt nghe được thanh âm kiên định bị cuốn vào trong gió bay thoảng qua tai:

– Diễm Nguyệt, tôi yêu em!

Sau khi tưởng chừng đã đi mòn cả cung đường, Lord mới quay trở lại điểm xuất phát ban đầu. Diễm Nguyệt tháo đai an toàn bước xuống xe, hơi thở gấp gáp nhưng gương mặt lại rạng rỡ nhìn sang anh:

– Lord, cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến đây! Bắn súng hay là đua xe đều lf lần đầu tiên tôi thử.

Lord nghe vậy cũng mỉm cưởi, hai tay đút túi ngửa mặt nhìn lên bầu trời:

– Khi tôi ở bên Mỹ, những lúc cảm thấy áp lực hoặc buồn chán thường tìm đến những trò chơi mạo hiểm, nó kí©h thí©ɧ tinh thần giúp tôi tăng hưng phấn và giảm stress.

– Anh không có anh em, bạn bè sao?

Nghe câu hỏi của cô ánh mắt anh chợt rũ xuống, thanh âm nghe lại bi thương:

– Tôi có 1 người anh yêu quý, luôn yêu thương, che trở cho tôi vậy mà chỉ vì tranh giành quyền lực anh ấy lại cầm súng chĩa thẳng vào em trai của mình, viên đạn xượt qua thái dương để lại 1 vết không bao giờ xoá được. Vì vậy tôi sẽ không đặt niềm tin vào ai kể cả là bạn bè, để cho người khác biết quá nhiều về mình là tự mình đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm.

Nói đến đây Lord bỗng dừng lại, bất giác nở 1 nụ cười, anh từ khi nào lại nói nhiều đến như vậy, từ từ quay sang cô, thanh âm trở nên dịu dàng:

– Diễm Nguyệt, nhưng với em lại khác. Tôi không biết được ở em có ma lực gì mà lại khiến tôi không thể đề phòng. Ngày hôm ấy, khi gặp được em trong tình cảnh như vậy, tôi liền cảm nhận được có 1 thứ bản thân muốn bảo vệ, muốn cùng chia sẻ những hỉ, nộ, ái, ố. Vì vậy, Diễm Nguyệt, nếu 1 lúc em cảm thấy mệt mỏi hãy bước về phía tôi.

Nam nhân trước mặt cô lúc này toả ra sức hút mê hoặc, vết sẹo ở thái dương ấy bỗng chốc lại trở nên đẹp đến lạ thường. Diễm Nguyệt có chút bối rối phớt lờ đi câu nói của anh rồi trở vào xe:

– Muộn rồi, về thôi! Để cảm ơn hôm nay tôi sẽ đãi anh 1 bữa

Lord nhìn cô như vậy đành chỉ biết cười khổ, cả đời anh chỉ động tâm với 1 mình cô vậy mà mối tình đầu chưa chớm nở đã vụt tắt, thở dài quay trở vào xe rồi lao đi.

Xe dừng trước 1 nhà hàng không quá là sang trọng, Diễm Nguyệt từ từ bước xuống:

– Tôi không đủ khả năng để mời anh vào nơi sang trọng nhưng cũng không thể để anh ngồi 1 quán bình dân được như vậy thật không có thành ý. Ở đây đồ ăn cũng không tệ mà giá cả lại vừa phải, chắc anh không chê.

– Diễm Nguyệt, được em mời là vinh dự của tôi, tôi không có quyền đòi hỏi.

Cả 2 cùng đi vào chọn 1 chiếc bàn để ngồi, 1 lúc sau khi gọi món nhân viên bưng đồ ra, Diễm Nguyệt gắp 1 miếng thịt sang cho anh:

– Anh ăn thử đi, ở đây món này là đặc sản đấy.

Dứt lời cô cũng gắp 1 miếng đưa lên miệng, bất chợt lại 1 cơn buồn nôn kéo đến, Diễm Nguyệt vội vàng buông đũa cúi xuống gầm bàn. Lord thấy vậy cũng luống cuống đến vuốt lưng cho cô:

– Diễm Nguyệt, có sao không?

– Không sao.

– Tôi đưa em đến bệnh viện.

– Không cần, chỉ là dạo này ăn uống không điều độ nên dạ dày có chút khó chịu thôi.

Lord với lấy 1 tờ giấy đưa lên lau miệng giúp cô, ánh mắt loé lên tia đau xót:

– Diễm Nguyệt, em dạo này đã gầy đi nhiều rồi.

Hành động của hắn làm cô có chút ái ngại giật lấy tờ giấy rồi quay mặt hướng khác:

– Cảm ơn!

– Được rồi, em nên nghỉ ngơi 1 chút, để tôi đưa em về.

Cuối cùng bọn họ cũng chẳng ăn được gì, Lord thanh toán tiền rồi đưa cô ra xe, hướng thẳng căn hộ cô mà lao đi. Bước xuống sang mở cửa cho cô, Diễm Nguyệt gượng cười mà nói:

– Thật xin lỗi, đã bảo mời anh 1 bữa mà lại thành ra thế này.

– Không sao, em vào nghỉ đi!

Đợi cô đi khuất bóng, Lord mới quay trở ra xe, bỗng đôi chân dừng bước nhìn người trước mặt, bờ môi khẽ cong lên:

– Tần tổng, muộn như thế này còn đến làm phiền cô ấy sao?

Mặc Thiên vốn là lo lắng cho vết thương của cô nhưng Hạ Băng lại cứ quấn lấy hắn làm hắn không thể gọi điện được cho cô, sau khi dỗ dành được ả hắn liền lái xe đến đây nhưng lại chần chừ không dám vào, ai ngờ lúc sau lại thấy cô cùng Lord chung 1 xe trở về, trong lòng hắn trở nên bực bội nhưng không thể ra mặt, Hạ Băng đã nghi ngờ hắn hơn nữa Tổng cục trưởng lại cử người theo dõi, nếu hắn tiếp xúc với cô nhiều quá chỉ sợ sẽ khiến cô gặp nguy hiểm:

– Lord, tôi nhất định không buông cô ấy. Chỉ là thời gian này, phiền anh giúp tôi, để ý cô ấy 1 chút, tôi sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Câu nói của hắn làm Lord khẽ nhíu mày, 2 tay đút túi thong dong bước đến sát hắn:

– Mặc Thiên, anh nên giải quyết tốt việc của mình, nếu để tôi biết vì chuyện của anh mà làm liên luỵ đến cô ấy, mặc kệ đó là Tổng cục trưởng hay ai đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ bắt họ trả giá, kể cả đó là anh.

Mặc Thiên cũng chẳng kém cạnh, đôi mắt chuyển hoá sắc lạnh, thanh âm kiên định chỉ với 2 từ:

– Chắc chắn.

Lord nghe vậy bờ môi khẽ cong lên, quay người lại trở vào xe, dẫm chân ga lùi lại phía hắn, nói 1 câu rồi phóng đi mất hút:

– Mặc Thiên, tôi đợi anh, đợi cạnh tranh công bằng.

Lord lúc nào cũng có tay chân quanh cô và hắn vì vậy chuyện lô hàng của hắn, Lord nghiễm nhiên sẽ biết.

Mặc Thiên nhìn theo vật thể vừa biến mất trong chớp nhoáng, nở 1 nụ cười ma mị:

– Nhất định!

Chỉ là hắn vốn không biết có nhiều chuyện đôi khi không nằm trong tính toán của con người.

* * * * *

Trong căn phòng xa hoa, hiện hữu 2 thân ảnh 1 nam 1 nữ đang quấn dính lấy nhau mà thở dốc. Sau khi trận kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Mặc Thiên mỉm cười mê hoặc nhìn nữ nhân trong lòng mình:

– Hạ Băng, tôi có vài phi vụ làm ăn muốn tìm người hợp tác uy tín 1 chút mà thật sự khó quá, em đi du học về chắc cũng có chút mối quan hệ chứ.

– Mặc Thiên, em thì không có nhưng ba em chắc có.

– Vậy thì không được rồi, ba em chắc sẽ không giúp tôi.

– Sao lại không? Chẳng phải mình sắp kết hôn sao?

– Sắp kết hôn thì sao? Ba em vẫn luôn cử người theo dõi tôi trong khi em thấy đấy ngoài công ty ra tôi lúc nào cũng cùng em 1 chỗ.

– Mặc Thiên, là ba em lo anh sẽ phản bội em thôi. Được rồi, để em về nói chuyện với ba.

– Không được, nếu em mà nói Tổng cục trưởng sẽ nghĩ tôi lợi dụng em, tôi không thích như vậy.

– Vậy sao được?

– Những phi vụ làm ăn ba em chắc có lưu vào đâu đó chứ?

– A, có. Em thấy ông ấy có 1 quyển sổ thi thoảng lại thấy ông ấy lôi ra ghi chép gì đấy rồi cười 1 mình. Nhưng mà em thật không biết ông ấy cất nó ở đâu?

Mặc Thiên lúc này bờ môi khẽ cong lên, bàn tay không yên phận mà vuốt ve nơi đẫy đà của Hạ Băng, thanh âm lại dịu dàng đến mê hoặc

– Vậy em có thể giúp tôi tìm nó được không, em có thể chụp lại cũng được. Tôi chỉ cần địa chỉ của 1 vài người cũng được.

Hạ Băng lúc này bị hành động của hắn làm cho hưng phấn, rướn người lên hôn nhẹ và môi hắn, bàn tay ve vãn trước ngực:

– Mặc Thiên, anh không cần phải nói, em chắc chắn sẽ giúp anh.

Mặc Thiên nghe được câu trả lời vừa ý, bàn tay mạnh bạo xoa bóp bầu ngực ả làm Hạ Băng khẽn rên lên 1 tiếng, thì thầm vào tai ả:

– Muốn sao?

Ả mơ màng khẽ gật đầu 1 cái, hắn liền xoay người đặt ả dưới thân, không dạo đầu cũng không chậm rãi, hắn điên cuồng mạnh bạo mà ra vào, tầm nhìn xoáy sâu vào gương mặt nữ nhân ở dưới đang rêи ɾỉ khẽ cười khinh bỉ 1 cái mà động thân mạnh hơn.

Trận kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Mặc Thiên với lấy chiếc áo choàng đi vào nhà tắm, mặc ả ở đấy loã lồ như vậy. Bỗng chợt chuông điện thoại của ả vang lên, Hạ Băng mệt mỏi nhấc máy:

– Hãy cẩn thận cô thư ký của anh ta, nếu không muốn mất anh ấy?

Câu nói của đầu bên kia khiến ả bật dậy:

– Ngươi là ai?

– Cô không cần biết, ta chỉ là có lòng nhắc nhở, Lam Diễm Nguyệt không dễ đối phó đâu.

Không kịp để ả nói gì, đầu bên kia liền tắt máy. Hạ Băng siết chặt chiếc điện thoại trong tay, tầm mắt hướng về phía phòng tắm quét lên 1 tia sắc lạnh:

– Lam Diễm Nguyệt, cô dám đấu với tôi sao?

Ngày hôm sau cô quay trở lại công việc, hắn hôm nay lại vắng mặt cả ngày. Diễm Nguyệt khẽ cười miệt: người ta đã có nữ nhân mới, cô còn quan tâm sao. Thấy cô cứ ngồi suy tư như vậy, Nhã An liền đi tới vỗ vai cô:

– Diễm Nguyệt, có chuyện gì sao?

Câu hỏi của Nhã An làm cô bừng tỉnh, gượng lấy 1 nụ cười:

– Làm gì có!

– Mình trông sắc mặt cậu rất kém, dạo này không ăn uống được sao? Cậy gầy đi nhiều rồi!

– Uhm, dạo này dạ dày mình không tốt, ăn vào là lại nôn ra.

Câu vừa dứt là trận buồn nôn kịch liệt kéo đến, Diễm Nguyệt lại phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Nhã An thấy vậy cũng lo lắng theo sau vuốt lưng cho cô:

– Diễm Nguyệt, cậu không đi khám sao?

Cô với tay lấy chút giấy đưa lên lau miệng rồi mệt mỏi nói:

– Không có gì nghiêm trọng lắm đâu, chắc dạo này do mình ăn uống không điều độ.

– Diễm Nguyệt, có bệnh phải chữa, nghe lời mình, đi khám đi.

– Được rồi, tí nữa mình sẽ về sớm rồi đến bệnh viện.

Chiều hôm ấy Diễm Nguyệt tan làm sớm ra ngoài vẫy tay bắt xe. Bỗng nhiên 1 chiếc xe dừng lại, 1 tên áo đen bước xuống nhanh tay bịt 1 chiếc khăn vào miệng Diễm Nguyệt rồi lôi cô lên xe lao đi.

Cách đó không xa, 1 chiếc xe khác cũng nổ máy bám theo, người trong xe nhanh chóng bấm điện thoại:

– Bang chủ, Lam tiểu thư vừa bị 1 chiếc xe bắt đi.

– Mẹ kiếp, bám theo cho ta.

Lord tắt máy rồi đưa tay với lấy chiếc áo vội vàng đi ra ngoài.

Trong 1 căn phòng, Diễm Nguyệt mở mắt nhưng chỉ thấy 1 màu đen huyền bí, cô cảm nhận mình đang được đặt trên 1 chiếc giường mềm mại, đầu óc cô lại mơ hồ, Diễm Nguyệt cố dùng sức đưa tay lên tháo chiếc khăn bịt mắt nhưng tay chân lại không có 1 chút sức lực nào. Bỗng cô nghe được tiếng động co người mở cửa, là giọng nam nhân:

– Chiều cô ta một chút, nhớ quay cận cảnh cho sắc nét vào, xong việc sẽ có thưởng thêm.

– Dạ, dạ, tôi sẽ cố gắng làm tốt

Diễm Nguyệt nghe vậy bỗng hoảng sợ, 2 tay chống xuống giường gắng sức lùi lại nhưng không thành. Cảm nhận được chiếc giường bị lún xuống, cô run rẩy với 2 hàng nước mắt, bờ môi khẽ mấp máy:

– Làm…ơn!

Nam nhân kia dường như không thương cảm mà lại mỉm cười man rợ:

– Mỹ nhân, để tôi giúp em hưng phấn.

---------