Chương 16: Nỗi nhớ da diết khi chia xa
Sáng thứ Hai đến cơ quan, tôi chính thức nhận được thông báo, từ trung tuần tháng Mười một tôi phải lên tỉnh tham gia đợt tập huấn nghiệp vụ cho thẩm phán mới được bổ nhiệm kéo dài hai tháng. Cùng đi với tôi còn có những trợ lý thẩm phán khác được chọn như Hà Xứ.
Ngày trước nếu được trao cho cơ hội này, tôi sẽ vô cùng sung sướиɠ, coi như đây là một kỳ nghỉ dài, nhưng bây giờ bảo tôi đến một nơi xa xôi như thế suốt hai tháng liền, lòng tôi đột nhiên nặng trịch. Lần này đi, tôi sẽ không được gặp Lỗ Nguy trong hai tháng. Tôi chỉ mới phát hiện ra mình thích anh biết bao, không bao giờ đã phải xa nhau rồi.
Nhìn bộ dạng mím môi, không cam lòng của tôi, lãnh đạo hiểu ngay vấn đề, bật cười thích thú. Buông vài câu trêu chọc, Đại Ba mới chịu tha cho tôi. Chuyện đã quyết như thế, tôi chẳng buồn để ý tới bọn họ, trốn ra sân gọi điện cho Lỗ Nguy.
Hình như anh đang bận. Nghe tôi nói tháng sau tôi phải đi xa hai tháng, anh im lặng hồi lâu, sau đó trấn an tôi: “Không sao, em cứ đi đi, anh sẽ ở nhà chuẩn bị hôn lễ”.
Cái gì cơ? Không phải tôi có ý này?
“Mẹ em bảo nếu gấp quá thì chúng ta đi đăng ký kết hôn, rồi trước Tết hoặc ra Tết tổ chức tiệc cưới cũng được. Nhà mới anh đã nghiên cứu qua rồi, hôm nào chúng ta cùng đi xem mấy căn nhà anh chọn, sau đó sẽ mua căn em thích nhất. Trong lúc em tham gia tập huấn, anh sẽ thuê người sửa nhà. Em muốn chọn luôn đồ đạc trong nhà hay đợi khi về mới chọn?”
Giờ anh rất bận sao? Tôi đang định hỏi thì nghe thấy co người gọi anh, anh trả lời người đó một tiếng, rồi nói không có thời gian bàn bạc cụ thể với tôi nữa, xong chuyện sẽ gọi lại cho tôi, sau đó cúp máy luôn.
Thực ra tôi chỉ định làm nũng một chút, chỉ định nói với anh rằng mình sẽ rất nhớ anh, rồi nghe anh nói anh không nỡ xa tôi thôi mà!
Ôi, tình yêu và đàn ông luôn khác biệt so với tưởng tượng của phái nữ. Nhưng sự ngọt ngào thì hoàn toàn giống với sự tưởng tượng của tôi. Có lúc đang làm gì đó, tôi vô cớ bật cười, Tiểu Ba thường khinh miệt bảo tôi mụ mị vì trai đẹp. Tôi nghĩ cậu ta đang ghen tỵ, nên vẫn tiếp tục cười tươi như hoa.
Tháng Mười này, nhà tôi vô cùng bận rộn, tuần nào tôi cũng về nhà. Dù chúng tôi hẹn nhau nếu mùa đông tuyết rơi mới làm đám cưới, nhưng nhờ cuộc gặp mặt của bố mẹ hai bên lần trước, đám cưới về cơ bản không do chúng tôi quyết định nữa. Tôi nghĩ rằng, dù đông này không có tuyết, thì ra Tết cũng là “sang năm”, đằng nào chúng tôi cũng cưới nhau. Tôi đã chẳng còn nhắc đến chuyện có tuyết hay không nữa rồi, mà ngoan ngoãn theo sau Lỗ Nguy. Anh muốn thế nào thì thế đó.
Cuối tuần, chúng tôi lượn lờ quanh các tòa nhà. Lỗ Nguy kéo tay tôi lên lầu rồi xuống lầu, nghiên cứu kết cấu nhà cửa, quan sát địa thế xung quanh. Chẳng biết những cặp đôi khác đi xem nhà mới có ngọt ngào giống chúng tôi không. Từ đầu đến cuối nụ cười vẫn luôn ngự trị trên môi chúng tôi. Thiết nghĩ được cùng người yêu đi chọn một căn nhà mới, có lẽ ai cũng hạnh phúc cả. Đang xem dở, cơ quan anh gọi điện đến, anh đành phải đi làm nhiệm vụ. Một mình tôi lượn lờ từ tiệm bán đồ đạc gia đình đến cửa hàng trang trí nội thất, cảm giác như sắp kết hôn đến nơi.
Lúc này, dù chỉ có một mình, nhưng tôi vẫn thấy rất hạnh phúc, trong lòng tràn ngập mộng tưởng, tưởng tượng cảnh sống chung một nhà với Lỗ Nguy sau khi cưới. Tôi tính toán nên dùng màu sơn gì cho phòng ngủ của hai đứa, sofa phải thật dài, sẽ đặt ở ban công vài chiếc sofa hoặc bộ bàn trà và ghế tựa làm bằng mây, mùa đông tôi và Lỗ Nguy có thể ngồi đó tắm nắng uống trà nói chuyện, trong nhà sẽ bày rất nhiều thứ màu xanh, muôn vàn cây thường xuân sẽ được treo bên cửa kính, rèm cửa cũng màu xanh, sáng sáng ánh nắng len qua rèm cửa hắt vào phòng từng vệt nhàn nhạt, sẽ khiến căn phòng chìm đắm trong sắc xanh êm dịu.
Bước vào cửa hàng nào, nhân viên bán hàng cũng cười thân thiện hỏi: “Cô muốn mua để làm gì vậy? Có phải cô sắp kết hôn không?”
Tôi khẽ gật đầu cùng nụ cười thẹn thùng xen lẫn đắc ý. Lỗ Nguy không có ở bên, tôi giương ngọn cờ sắp kết hôn, thần bí chạm cái này một chút, so sánh với cái kia một chút, thi thoảng lại cười trộm, hì hì, tôi sắp lấy chồng rồi.
Dịp Quốc Khánh có đợt khuyến mãi lớn. Mẹ tôi nhanh tay đã mua sắm đầy đủ vật dụng trên giường, không khí trong nhà lúc nào cũng phấn chấn vui tươi. Đám cưới của tôi khiến mọi người vui vẻ hẳn lên. Lúc tình yêu đi đến hôn nhân, sự ngọt ngào của đôi tình nhân sẽ trở thành niềm vui vủa rất nhiều người, cảm giác ấy làm ngày thu ấm áp như ngày xuân. Tôi bỗng cảm thấy thế giới gần gũi đáng yêu biết bao.
Trở về cơ quan, tôi vẫn kiên trì thói quen chạy bộ buổi sáng. Nếu thật sự có thể kết hôn với Lỗ Nguy, tôi mong mình sẽ trở thành một nàng dâu tốt nhất, không chỉ ngoại hình, mà cơ thể cũng phải khỏe mạnh. Khi mùa xuân, tôi đã cô độc một mình, lặng ngắm mặt trời nhô lên từ ngọn cây xanh non, lặng ngắm bóng mình lẻ loi chảy dài trên mặt đất. Lúc đó tôi bắt mình phải lạc quan kiên cường, còn bây giờ, nhìn sắc thu nhuộm kín mỗi hàng cây, mặt trời từ từ nhô cao, ánh nắng vàng óng dần bao trùm khắp không gian, những tán cây tỏa hương thanh thoát sau ngày hè oi ả, trong lòng tôi đầy ắp hình bóng một người. Tôi không còn bất kỳ oán hờn tiếc nuối gì nữa. Dù biết rằng sau này sẽ gặp phải muôn điều phiền não u sầu, song tôi vẫn cảm thấy tương lai sẽ tươi đẹp tựa khung cảnh trước mắt vậy.
Từng ngày nối nhau trôi qua, tiết trời càng lúc càng lạnh hơn. Bước vào tháng Mười một, ban ngày trở về ngắn ngủn, thời gian tôi đi xa cũng sắp đến. Từ khi tốt nghiệp đại học, đây là lần đầu tiên tôi xách va ly rời khỏi nhà. Mẹ đã xếp một va ly toàn áo len áo dạ. Đồ đạc nhiều và nặng quá, tôi chẳng muốn xách cái va ly nặng trịch này chút nào, dù sao mùa đông cũng không đến nỗi rét kinh khủng lắm.
“Hết hai tháng tập huấn sẽ sang năm mới. Đây là khoảng thời gian rét nhất trong năm. Mai mẹ sẽ đi mua đệm sưởi cho con, ngủ một mình, cũng không biết chỗ đó chăn mỏng hay dày, nhỡ cảm lạnh thì khi về làm sao tổ chức đám cưới được đây?”
Nghe mẹ lầm bầm một hồi, mặt tôi méo xệch. Mẹ còn thiết tha mong ngóng đám cưới hơn tôi nữa.
Mẹ vẫn tiếp tục lải nhải, Lỗ Nguy gọi điện tới, bảo đang đứng ở đầu đường gọi tôi. Nghe thấy thế, mẹ phẩy tay giục tôi ra gặp anh ngay lập tức.
Tôi chạy thật nhanh ra đầu đường. Sắp chia ly rồi, tôi vô cùng trân trọng và nâng niu mỗi phút giây hai đứa gặp nhau.
Tôi chưa chạy đến nơi, Lỗ Nguy đã mở sẵn cửa xe cho tôi. Tôi bèn chui vào, cười đáp lại nụ cười mỉm của anh.
“Vừa tan ca à?”, tôi hỏi anh. Anh vẫn mặc cảnh phục, rõ ràng chưa về nhà. Công việc của anh chẳng phân rõ ngày đêm. Đèn đường đã thắp, không biết anh ăn cơm tối chưa.
“Đi ăn cơm với anh.” Quả nhiên, tôi còn đang suy nghĩ, anh đã chủ động báo cáo rồi.
“Muốn đi đâu ăn?”, vốn ăn cơm rồi, tôi đơn thuần chỉ đi cùng anh thôi.
“Em ăn rồi à?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, thấy tôi gật đầu, thì rầu rĩ như trẻ con, nói, “Định mời em ăn một bữa ngon, nhưng giờ mới rảnh rang”.
“Hay anh về thay quần áo đã, mặc thế này đi ăn thì nổi bật quá.” Vừa tan ca anh đã đến tìm tôi, điều này làm tôi khấp khởi trong lòng.
“Ừm, nhân tiện để xe ở nhà luôn, chúng ta đi bộ nhé”, anh đề nghị.
Đương nhiên là tôi không có ý kiến gì. Nếu đi xe thì nhanh quá, tôi muốn chậm lại một chút, để được ở bên anh thêm một chút.
Thay đồ xong, Lỗ Nguy bước ra. Dưới ánh đèn đường nhìn anh rất phấn chấn. Dù mặc cảnh phục hay đồ thường, anh vẫn cứ đẹp trai phong độ. Một tay anh xách cái túi, một tay nắm tay tôi. Chúng tôi chậm rãi bước đi.
Tôi rất tò mò không biết trong túi đựng cái gì, hỏi anh, anh chỉ bảo lát nữa sẽ cho tôi xem. Tôi cười hì hì, đằng nào cũng là của tôi mà, thứ đựng trong túi, và cả anh nữa, đều thuộc về tôi hết.
Tiết trời tháng Mười một đã có phần se lạnh, chỉ cần có biến đổi bất thình lình là sẽ chuyển lạnh. Mùa thi là mùa tôi đặc biệt yêu thích, chỉ tiếc rằng quá ngắn ngủi. Cũng chính vì ngắn nên người ta càng quý trọng hơn. Thời gian tôi được ở bên anh cũng rất ngắn, một tiếng rất ngắn, hai tiếng cũng ngắn, cho dù ở bên nhau cả tối, tôi vẫn thấy vô cùng ngắn.
Chúng tôi bước vào một nhà hàng lãng mạn và sang trọng. Ở đây mỗi bàn được ngăn cách với những bàn khác. Lỗ Nguy rất thích món cơm niêu thịt ướp sấy và củ cải khô ở đây. Tôi cũng thích, chỉ cần rưới lớp nước dùng lên trên, món ăn sẽ ngon tuyệt vời, khiến người ta thèm thuồng. Tôi gọi cốc nước hoa quả, nhìn chằm chằm niêu cơm nóng hổi với củ cải khô vàng và miếng thịt ba chỉ sấy trong veo, mà nước miếng tự dưng trào ra. Tôi đành nuốt chúng vào bụng.
Lỗ Nguy buồn cười liếc tôi một cái, rồi bảo nhân viên phục vụ mang đến một bát con cùng đôi đũa nữa, sau đó sẻ một phần cho tôi.
Trước khi ăn, Lỗ Nguy lấy từng món đồ trong túi ra đưa cho tôi.
“Đây là máy sưởi cỡ nhỏ, nạp điện rồi có thể bỏ vào túi áo, lúc lên lớp lạnh thì em cho tay vào túi áo là được. Nhưng trưa và tối nhớ phải nạp điện. Nó chỉ giữ ấm được trong vòng hai đến ba tiếng thôi.”
Máy sưởi có hình dạng bàn tay nho nhỏ, rất đáng yêu, có hai cái, Lỗ Nguy bảo mỗi túi áo đặt một chiếc.
Thật là món đồ nhỏ nhắn tiện lợi, rất hữu dụng, là bảo bối cần có của khách du lịch và học sinh thức khuya.
“Túi này là thuốc tím anh mua ở hiệu thuốc. Không biết người ta sẽ phát cho em xô chậu mới hau xô chậu cũ của học viên khóa trước. Dùng cái này có thể khử trùng tiêu độc, nhận được đồ em ngâm bằng cái này ngay. Còn một ít thuốc cảm cúm, dù ở đó cũng mua được, nhưng cẩn tắc vô ưu, chú ý không được bị ốm đó. Ở nơi xa xôi một mình mà ốm thì khổ lắm.”
Lỗ Nguy suy nghĩ mới chu đáo làm sao, còn chu đáo hơn mẹ tôi.
Anh mua cả kem chống nẻ cho tôi. Anh bảo mùa đông hay ngồi nhiều, máu tuần hoàn không đều nên bắp đùi có khả năng sẽ bị nẻ, vì thế phải dùng đến thuốc này.
“Tan học nhớ phải đứng dậy đi đi lại lại, biết không?”
Tôi gật đầu, biết rồi!
Cuối cùng là sim điện thoại.
Anh nhét sim vào chiếc di động hai sim hai sóng của tôi, nói: “Đây là sim đôi, phải gọi điện cho anh đấy”.
Nhìn anh nhét sim, cài pin, ngón tay nhẹ nhàng đẩy nắp sau của di động, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy nghẹn ngào, một cảm xúc quen thuộc dâng tràn khắp l*иg ngực.
Tôi lặng thinh và cơm. Hình như không nhận ra cơn cảm động của tôi, anh bắt đầu thưởng thức bữa tối. Tôi ăn xong, vừa uống nước hoa quả vừa tham lam chiêm ngưỡng bộ dạng cúi đầu ăn cơm của anh. Ánh đèn ấm áp tạo thành một vòng tròn bao quanh đỉnh đầu anh. Tóc mái rơi xuống che lấp một phần trán, để lại một khoảng tối ánh đèn không chiếu đến được, chiếc mũi cao nổi bật, cái cằm vuông vức khiến khuôn mặt điển trai càng thêm phần cá tính.
Chẳng biết tôi cứ lặng im nhìn anh trong bao lâu, đột nhiên thấy anh ngẩng đầu lên, tôi luống cuống tránh ánh mắt anh, cố làm bộ bình tĩnh uống nước hoa quả, mắt đảo nhìn xung quanh.
Anh uống một ngụm nước, rồi lấy giấy ăn lau miệng, sau đó ho khẽ một tiếng, bắt tôi nhìn về phía anh.
Liếc quanh căn phòng một cái, rồi anh dịch người ngồi sát gần tôi. Tôi còn chưa hiểu anh định làm gì, đầu anh đã nghiêng, môi chạm vào môi tôi, sau đó chuyển động, còn mυ"ŧ nhẹ một chút. Tôi sững người, chẳng dám cử động. Chưa bao giờ tôi bị hôn nơi công cộng lắm người qua lại như thế này. Nụ hôn của anh khiến tôi choáng váng quay cuồng. Có lẽ anh vẫn chưa quên đây là nơi công cộng, nên môi chỉ dừng lại trên môi tôi một lát, rồi chậm rãi rút lui. Tôi nhìn khuôn mặt xa dần của anh, hàng mi đen dày hắt xuống dưới mắt chiếc bóng cong cong. Anh thì thầm với giọng làm tôi hồn xiêu phách lạc: “Anh đã bắt đầu nhớ em rồi!”
Ăn cơm xong, chúng tôi đi bộ về nhà. Tôi bị nấc liên hồi, nhớ ngày trước mỗi lần bị nấc, mẹ thường bắt tôi uống thật nhiều nước. Cứ mười giây lại nấc một cái, tôi quả thật không chịu nổi, vội nháo nhác nhìn tứ phía, xem ở đâu có tiệm tạp hóa để mua chai nước khoáng. Thấy vậy, Lỗ Nguy bật cười, tôi lừ anh. Chẳng biết anh cười cái gì, vừa mở miệng định hỏi, thì lại nấc một cái rõ to.
“Cười cái gì?” Tôi vỗ ngực, cố nén cảm giác khó chịu xuống.
“Em ăn nhiều quá.” Anh cong mắt cười tít, hàng mi khẽ lay động.
Tôi lại nấc một tiếng, đều tại anh cả. Kỳ thực tôi rất dễ xấu hổ, bị anh hôn một cái, suýt nữa tôi vùi cả mặt vào bát cơm, ngoài ăn ra tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Tôi bất mãn lừ anh, nói: “Đều tại anh”.
Anh nghiêng đầu cười khẽ, bảo: “Thì ra em cũng biết làm nũng”.
Tôi đang làm nũng sao? Đây gọi là làm nũng ư? Không đúng, không đúng, lẽ ra phải cọ cọ vào người anh mà nhõng nhẽo: “Không phải mà, không phải mà!”
“Thế này mà cũng gọi là làm nũng sao? Hứ!” Lại nấc thêm tiếng nữa.
“Khó chịu lắm à?” Thấy tôi xoa ngực liên tục, anh siết chặt bàn tay tôi, dừng chân lại.
Cái nấc vừa rồi làm tôi nói chẳng ra hơi, chỉ biết gật đầu xác nhận.
“Phải uống nước, uống ừng ực, thì mới khỏi.” Tôi tiếp tục đảo mắt nhìn bốn phía, xa xa hình như có một siêu thị nhỏ.
“Trời lạnh thế này uống cả chai nước thì khó chịu lắm, lại vừa ăn cơm xong nữa.”
Tôi cũng cảm thấy khó chịu, lúc nãy ăn no quá, giờ không muốn uống thêm nước, nhưng cứ mười giây lại nấc thế này, dù không khó chịu, tôi cũng sợ bị anh cười giễu mất.
“Tại không có cách nào cả.” Tiếng nấc tiếp theo làm vai tôi rung lên.
Lỗ Nguy vội vàng kéo tôi chạy thật nhanh. Tôi cứ ngỡ anh đưa tôi đi mua nước khoáng, nào ngờ lúc chạy qua một bụi cây, anh lôi tôi trốn vào đó.
“Thử cách mới nhé”, ánh mắt anh sáng rực long lanh.
Tôi ngờ vực cắn môi dưới, ngả người về sau không tự chủ. Lỗ Nguy rõ ràng muốn nghiêng người về trước. Lúc môi anh sắp chạm đến môi tôi, anh đột nhiên dừng lại. Tôi nín thở nãy giờ, cũng không ngăn được một tiếng nấc, sau đó nghe thấy tiếng anh cười khẽ, rồi môi anh áp lên môi tôi. Tôi nhất thời kinh ngạc, lại nấc thêm cái nữa. Tiếp theo thì, tiếp theo thì, a, đầu lưỡi…Cảm thấy anh siết chặt eo mình, tôi trừng mắt nhìn anh cúi đầu nhắm mắt. Không cưỡng lại được ý muốn bắt chước anh, tôi chậm rãi khép mi, bắt đầu tập trung lĩnh hội cảm xúc khí huyết dâng trào, tim đập điên loạn và thiếu thốn ôxy.
Hồi lâu sau, anh thở dốc bên tai tôi, tôi vẫn lơ mơ không biết mình đang ở đâu nữa, anh khẽ giọng hỏi: “Hết nấc rồi nhỉ?”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh. Quả thật hết nấc rồi, nhưng giây tiếp theo tôi phát hiện, mình vẫn đang nhón chân lên.
Thật vô dụng mà, không ngờ tôi lại bắt chước vai nữ chính trong phim truyền hình, nhóm chân ôm hôn người yêu giữa đường phố, a, thật là “ấy” quá đi!
Tôi ôm anh, xấu hổ vùi đầu vào cổ anh. Ôi, khuôn mặt tôi đang nóng bừng như lửa.
Tôi lén đặt gót chân xuống đất, không để lại giấu vết gì, muốn làm bộ rụt rè đẩy anh ra, nhưng hình như anh biết trước hành động của tôi, cố tình ôm chặt hơn, còn nhấc người tôi cao lên. Mặt tôi áp vào cổ anh, mặt anh cũng áp vào cổ tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng chuyển động nơi động mạch cổ của anh. Tần suất đó chẳng khác nào nhịp đập trái tim tôi. Tôi bỗng nhiên thấy cảm động lạ thường, cái gì đó đang đầy ắp trong lòng, cơ hồ muốn trào ra ngoài.
Chúng tôi xuất phát theo đúng kế hoạch. Sáng sớm hôm đó, Lỗ Nguy gọi điện cho tôi, nói bên anh cũng phải đi công tác xa, không đến tiễn tôi được, dặn tôi phải đem cái này cái nọ, bắt tôi phải dán miếng chống say xe, hỏi tôi mang nước và thức ăn chưa. Tôi vừa nghe điện thoai vừa luống cuống xách cái này kéo cái kia. Bên ngoài đồng nghiệp giục giã, tôi ló đầu ra đáp một tiếng. Đều tại mẹ, chuẩn bị cho tôi bao nhiêu quần áo, còn khăng khăng ép tôi phải mang chăn bông theo. Tôi không vác nổi, mẹ cũng chẳng giúp được, cuối cùng đành phải gọi vợ chồng Hà Xứ đến chuyển đồ giúp tôi. Tôi kẹp điện thoại bằng đầu và vai, ngượng nghịu nói với họ chỉ tại mẹ nên tôi mới mang lắm hành lý thế này. Ông xã Hà Xứ đồng cảm, cười bảo: “Mẹ vợ anh cũng thế đấy”.
Sau đó Triệu An Phi vô cùng quan tâm xách chiếc valy to từ trên tay tôi. Tôi dùng cánh tay rảnh rỗi cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện với Lỗ Nguy.
“Đồng nghiệp đang chuyển đồ giúp em à?”, đầu dây bên kia hỏi, tôi thuận miệng trả lời, “Vâng, hai vợ chồng An Phi ấy mà, họ cũng tham gia đợt tập huấn này.
Trong bụng không ngớt cảm thán, dựa vào đâu mà hai vợ chồng Hà Xứ có thể cùng tham gia tập huấn chứ? Rõ ràng họ đi nghỉ tuần trăng mật lần thứ hai mà. Thật ghen tỵ quá đi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Để anh gọi điện cho An Phi. Em chú ý giữ gìn sức khỏe, không được để bị cảm lạnh đâu đấy”.
Tôi ậm ừ, cứ tưởng anh còn tiếp tục lải nhải, ai ngờ anh cúp máy thật. Tôi còn chưa kịp định thần lại mà, anh còn chưa nói sẽ nhớ tôi, chưa dặn tôi phải nhớ anh, chưa nói tôi phải ngoan ngoãn học tập, bao lời ngọt ngào vẫn chưa nói, sao đã vội cúp máy chứ?
Vả lại, Triệu An Phi biết tôi và Lỗ Nguy đang yêu nhau sao? Đợt tôi gặp Con cừu non ở Starbucks, chẳng phải anh ấy vẫn chưa biết sao? Là ai nói cơ chứ?
Tôi bĩu môi, trong khi đồng nghiệp đã ném đồ của tôi lên sau xe, giục tôi nhanh lên. Tôi bèn nhét di động vào túi xách, tức tốc lao về phía họ.
Hành lý nhét chật ních trên xe. Đây là chiếc xe khách sang trọng mới tinh Tòa án trung ương thuê để phục vụ chúng tôi. Đoàn chúng tôi gồm những người thuộc Tòa án cấp cơ sở và thẩm phán mới được bổ nhiệm của Tòa án trung ương, tổng cộng gần hai mươi người, ầm ĩ như cái chợ vỡ. Lúc tôi lên xe, mọi người đã yên vị cả, còn rất nhiều ghế trống. Hà Xứ và Triệu An Phi ngọt ngào thắm thiết ngồi sát nhau. Tôi ngồi ghế phía sau họ, đỏ mắt vì ghen tỵ.
Khi Triệu An Phi nghe điện thoại, tôi hoàn toàn chẳng hay biết gì, vì tôi còn mải ngắm nhìn đồng hoang tiêu điều sắc thu bên ngoài cửa kính xe. Đến lúc anh ấy cúp máy, Hà Xứ hỏi “Ai thế?”, An Phi đáp rằng Lỗ Nguy gọi, tôi mới nhoài người về phía của họ.
“Cái gì cơ, cái gì cơ?”
Hà Xứ quay đầu liếc tôi, cười bảo: “Phản ứng hơi bị nhanh đó. Chẳng lẽ cậu nghe lén bọn này nói chuyện sao?”
Cái gì chứ? Đồ đáng ghét!
Lại một lần nữa cơn ghen dâng trào trong tôi. Sao nụ cười của cô ấy lại tươi tắn đáng yêu thế? Sao chẳng mang chút bận tâm gì cả? Ôi bụng dạ tôi quặn lại vì ghen tỵ!!!
“Lỗ Nguy dặn bọn anh phải trông nom em cho kỹ, không được để em nói chuyện, ăn cơm, ca hát, nhảy múa với người khác giới, không được để em đi chơi qua đêm, không được để người khác mời em ăn uống chơi bời.”
Hà Xứ nheo mắt nhìn tôi, hỏi: “Cậu và Lỗ Nguy có gian tình gì?”
Cô ấy không biết? Tôi không nói, cũng chẳng phủ nhận, biết thì biết chứ sao. Tôi cũng có bạn trai rồi chứ bộ.
Tôi liếc xéo Triệu An Phi, nhìn bộ dạng đủng đỉnh của anh ấy, bèn “hừ” mạnh một tiếng, rồi ngồi phịch xuống ghế của mình, tiếp tục ngắm khung cảnh bên ngoài. Hai kẻ ngồi trên chụm đầu kề tai, thì thầm to nhỏ, thi thoảng cứ cười khúc khích. Một lúc lâu sau, tôi mới dám nở nụ cười vừa đắc ý vừa so đo.
Lúc xuống xe, Hà Xứ và Triệu An Phi nhìn nhau cười mờ ám, chẳng may bị tôi bắt gặp. Tôi liền tóm ngay cơ hội cười nhạo họ: “Cười mờ ám thế, chắc có gian tình ở đây hả?”
Họ đột nhiên cúi đầu, vội vàng tìm hành lý. Tôi nhìn hai bàn tay nắm chặt như bị dính keo, từ lúc lên xe đến khi xuống xe chưa rời nhau phút nào của họ mà trong lòng đố kỵ khôn nguôi.
Rồi sẽ có ngày, tôi ôm lấy Tiểu Lỗ nhà tôi đi khắp nơi khoe khoang sự mặn nồng của chúng tôi. Hứ! Đến lúc đó kẻ phải nghiến răng nghiến lợi sẽ là các người!
Ký túc đã được bố trí từ trước. Các vị lãnh đạo của Tòa án nhân dân tỉnh không biết đợt tập huấn này có cả một cặp vợ chồng tham gia, vì thế, tôi vô cùng đắc ý khi biết mình và Hà Xứ được xếp chung một phòng. Triệu An Phi bị cách biệt ở chỗ khác. Thấy tôi cười suốt cả tối, Hà Xứ khinh bỉ nói tôi lòng dạ đen tối.
Xô và chậu đều mới tinh, nhưng tôi vẫn làm theo lời dặn của Lỗ Nguy, dùng thuốc tím khử trùng cốc, chậu để tôi và Hà Xứ đánh răng rửa mặt. Hà Xứ khen tôi chu đáo, tôi đắc ý cười tươi.
Đợt tập huấn này chẳng khô khan như đợt tập huấn trước, không động chạm đến chính trị, mà nghiêng hẳn về học tập. Một số vụ án được kể lại hết sức sinh động. Ngày đầu tiên hết thảy học viên đều tập trung học hành, không xảy ra chuyện gì cả. Tự cho mình là “hoa đã có chủ”, nên tôi không tỏ ra thích thú hào hứng với những anh chàng trắng trẻo đẹp trai nữa. Bây giờ, tôi cảm thấy tất cả đàn ông trên thế gian đều chẳng lọt được vào mắt mình. Họ đều không đẹp trai bằng Lỗ Nguy. Cho dù có đẹp trai hơn cũng không sâu sắc tinh tế như Lỗ Nguy. Cho dù có sâu sắc tinh tế bằng thì cũng lớn tuổi hơn Lỗ Nguy.
Buổi tối, tôi gọi điện cho đồng chí Tiểu Lỗ. Hà Xứ nhấc máy bàn trong phòng gọi cho Triệu An Phi, khuôn mặt rầu rĩ khi nhận ra đầu dây bên kia đang bận. Tôi càng được thể đắc ý hơn. Tôi và Lỗ Nguy xa nhau thế cũng chẳng có gì phải sợ, cả ký túc nấu cháo điện thoại mà. Bây giờ tôi mới biết, cái sim đôi này thật có tác dụng lớn.
Quả nhiên, đàn ông phải dùng qua rồi mới biết có tốt hay không.
Cúp máy, tôi cảm khái thốt lên câu trên. Hà Xứ vội vàng nhảy bổ sang giường tôi, vén chăn hỏi: “Cậu dùng qua anh ấy rồi sao? Dùng qua rồi sao?”
Tôi cật lực kéo chăn, đáp: “Dùng ở đây không có nghĩa dùng như cậu nói. Cậu đen tối quá đấy, không phải nghĩa đó, a…”
Trận chiến giữa chúng tôi đang trong lúc gay cấn thì có người gõ cửa. Hà Xứ vuốt vuốt mái tóc rối bời, rồi chạy ra mở cửa. Liếc thấy Triệu An Phi đang đứng hiên ngang trước cửa phòng, tôi bèn vội vàng kéo chăn, che kín từ đầu đến chân. Hà Xứ nói gì đó với anh ấy, sau đó vô cùng đắc ý khép cửa lại, thay quần áo, chải đầu, xỏ chân vào đôi bốt nhỏ xinh, xách chiếc túi nhỏ, cuối cùng chạy bình bịch ra cửa, nói vọng vào: “Tối nay không về đâu”.
Tôi cắn chăn, ghen tỵ chết mất!
Từng ngày lặng lẽ trôi qua, hết đợt lạnh này đến đợt lạnh khác, trời càng lúc càng buốt giá. Buổi sáng ngồi trong phòng học có điều hòa, nhưng vì phòng rộng quá, nên dù học viên không ít, nhiệt độ không khí cũng không cao nổi. Sắp đến giờ tan học, hai chiếc máy sưởi nhỏ của tôi đã lạnh toáy, bàn chân cũng thật khổ sở, ngón chân cứng đờ tê buốt vì chẳng được sưởi ấm. Thi thoảng tôi nghe thấy tiếng giậm chân trong lớp, cảm giác này đã xa xưa lắm rồi.
Nhờ thời tiểu học, mỗi khi trời lạnh, lũ bạn ngồi trong lớp cứ giậm chân bình bịch và thường bị giáo viên nhắc nhở về điều đó. Bao nhiêu năm sau, tôi lại ngồi trong lớp học, bên cạnh vẫn có Hà Xứ và Triệu An Phi, lắng nghe tiếng mọi người giậm chân, đột nhiên ký ức xa xôi như đang ùa về với tôi. Không biết Lỗ Nguy lúc đó đang làm gì nhỉ?
Suốt buổi học, từ lúc nhớ đến Lỗ Nguy, đầu óc tôi không còn chứa bất cứ thứ gì khác nữa. Nghĩ đến đoạn ký ức mơ hồ, khuôn mặt Lỗ Nguy ngày ấy trông như thế nào nhỉ? Nghĩ đến từng chiều mùa hạ, anh ngồi chờ tôi xuất hiện trước cửa nhà anh, không biết lúc đó tâm trạng anh thế nào nhỉ? Nghĩ đến tôi của thời xưa, sao lại bất cẩn sượt môi vào mặt anh chứ…
Mỗi ngày Lỗ Nguy đều báo cáo với tôi về tiến độ sửa chữa nhà mới. Sau khi kể hết mấy chuyện lặt vặt, anh thở dài thườn thượt, nửa than nửa hỏi: “Bao giờ em mới về đây…”
Tôi muốn “về” lắm chứ. Mỗi ngày tôi đều nghĩ, lần này trở về, nhất định tôi sẽ không về căn nhà đã gắn bó hơn hai mươi năm với mình nữa, mà về căn nhà nhỏ của tôi và Lỗ Nguy. Mỗi lần nghĩ đến đây, tim tôi lại kích động đập điên cuồng. Trong đầu hiện ra bao kỳ vọng và mộng tưởng. Cúp máy rồi, đêm đã khuya, tôi vẫn chẳng thể bình tĩnh lại được. Cảm thấy niềm hạnh phúc tôi khao khát bao nhiêu năm nay đột nhiên rơi xuống trước mặt, tựa như viên thạch anh nắm trong lòng bàn tay, đẹp đẽ chân thực khiến người ta bất an lo sợ ngày nào đó sẽ vỡ nát.
Sau một tháng tập huấn, thời tiết có sự chuyển biến tốt, bầu trời xanh biếc cao vời vợi, ánh vàng rực rỡ trải khắp nơi. Giờ nghỉ trưa, tôi, Hà Xứ và các học viên khác lôi chăn bông ra hong nắng trên ban công. Tôi nhoài người trên chăn, lặng thinh đắm mình trong ánh nắng ấm áp. Chốc chốc cả bọn lại tán phét vài câu. Dưới sân chiếc xe Công an đang chậm rãi tiến vào. Trên thực tế, nơi đây ngày nào cũng có xe Công an ra vào liên tục. Xe của Tòa án cũng sơn xanh trắng như thế, chỉ là kiểu xe không giống nhau mà thôi. Nhìn chiếc xe Công an hãng Mitsubishi bên dưới, tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Lỗ nhà tôi. Không đặt hết tâm tư vào cuộc nói chuyện với Hà Xứ nữa, tầm mắt tôi cứ bám riết theo chiếc xe kia. Cuối cùng ní cũng dừng lại bên bụi hoa giấy nằm ở hướng đông. Cửa xe bật mở, cả xe phản chiếu ánh nắng, sáng bừng rạng rỡ, người từ trên xe bước xuống đẹp trai cao ráo, khí chất trác tuyệt.
Tôi quay người chạy thẳng ra đầu hành lang, Hà Xứ đứng sau lưng kinh ngạc hét lên: “Đi đâu thế?”
Tôi chẳng buồn quay đầu lại, “bụp, bụp, bụp” lao thẳng xuống cầu thang. Có người ngang qua cất tiếng chào, tôi cũng không kịp đáp lời, cứ lao vun vυ"t như đoàn tàu nhỏ, mặc kệ hết thảy.
Chạy đến tầng một thì thấy Lỗ Nguy đang kéo tay một người hỏi thăm, tôi thầm hiểu ra, anh muốn cho tôi một sự bất ngờ, nên mới độ ngột tập kích mà chẳng báo qua điện thoại.
Tôi không kìm nổi, khuôn mặt bất giác nở nụ cười toe toét. Tôi vòng qua tầm mắt anh, định ôm chặt anh từ phía sau. Có lẽ rất nhiều người sẽ chạy đến xem tôi và Lỗ Nguy, trong lúc họ giương mắt nhìn, tôi vẫn thản nhiên ôm Lỗ Nguy và họ sẽ bị Lỗ Nguy lừ mắt đuổi đi hết.
Thật chẳng muốn sống nữa, mất mặt chết đi được. Tôi nghe thấy người xung quanh “A” lên một tiếng, sau đó là cả cơ thể mình ngã sõng soài trên nền đất. Thế là, tấm lòng sôi nổi nhiệt tình và trái tim mỏng manh yếu ớt của tôi đã vỡ vụn theo cú ngã trời giáng đó.
Hình như tôi đã thấy sự kinh ngạc của Lỗ Nguy, thấy cả bộ dạng nén cười của đám người xung quanh, thậm chí còn nghe được tràng cười phóng túng không cần giữ hình tượng của Hà Xứ trên gác vọng xuống nữa. Tôi chỉ muốn giả chết, tôi không muốn đứng dậy…
Sau đó, đồng chí Tiểu Lỗ đẹp trai cao ráo, khí chất trác tuyệt, mặt mũi hoảng loạn vội vã chạy tới, liến thoẳng nói một tràng “xin lỗi” với cô gái sắp khóc đến nơi là tôi đây. Anh vừa ôm vừa bế vừa đỡ tôi dậy, rồi ân cần phủi sạch bụi trên người tôi, thận trọng xin lỗi tôi.
Tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này, chắc anh cũng chẳng tưởng tượng nổi. Rõ ràng cả hai đều muốn cho đối phương một niềm vui bất ngờ, nhưng rốt cuộc chỉ có bất ngờ mà không có niềm vui. Niềm vui đầy ắp trong lòng khi nãy đã mất tăm mất tích, không ngờ chúng tôi lại diễn vở hài kịch trước mặt bao nhiêu người. Tôi đưa mắt nhìn đám khán giả xung quanh, lầu trên lầu dưới ai ai cũng cười gập bụng. Tôi đoán sau này họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ Ân Khả là ai.
Hà Xứ cười nhạo tôi rất lâu, song tôi chẳng buồn bận tâm. Tôi cứ ôm khư khư cánh tay của Tiểu Lỗ nhà tôi, coi cô ấy như không khí. Giờ học chiều nay, tôi bảo cô ấy xin nghỉ giúp. Hà Xứ tỏ ra vô cùng khinh bỉ tôi, nhưng không thể không giúp tôi được. Tôi xách chiếc túi nhỏ, định sẽ đi dạo vòng quanh thành phố cùng đồng chí Tiểu Lỗ.