Phiên Ngoại 4: Ngày Bảo Bảo Ra Đời

Các nàng tại Maldives hai tuần sau đó đọc bản tin quốc nội, thoáng chốc kinh ngạc không nói nên lời. Nhan Bạch Vũ nhìn phía Tả Ngôn Nhiên ngẩn ngơ không kém. Chỉ tay vào TV màn hình lớn hai nữ nhân ưu tú đan tay nhau bước vào khách sạn.

"Kia không phải thư ký của Nhiên, Hạ An Tiêu sao?"

"Ân, không ngờ tới nàng cùng Từ Thi Di kết giao..." Tả Ngôn Nhiên nâng cằm suy tư: "Bất quá, Hạ An Tiêu đã tìm được đối tượng, tôi cũng thay nàng vui mừng."

Bản tin lại chuyển, Từ Thi Di một thân quyến rũ tư thái hướng toàn thể phóng viên ra quỹ, cùng Hạ An Tiêu mười ngón tương khấu:

"Nhiều năm trước kia khi còn ngây ngô non nớt ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã bỏ lỡ nàng, chỉ vì chạy theo danh tiếng của bản thân. Nhưng khi tôi đạt được thứ tôi mong muốn, không có Tiểu Tiêu bên cạnh, loại trống vắng vô lực kia cứ giày vò tôi suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Tôi không muốn Tiểu Tiêu gánh chịu khổ sở uỷ khuất một mình nữa, tháng năm về sau em còn có tôi. Tôi cũng xin đính chính lại những tin đồn loạn thất bát tao lúc trước đều là tin thất thiệt."

Từ Thi Di đôi con ngươi hoa đào điểm trang tinh xảo thoáng mềm mại: "Buổi họp báo hôm nay, tôi muốn nói, tôi yêu em, muốn gả cho em." Từ Thi Di ôm mặt Hạ An Tiêu ngốc lăng, âu yếm hôn lên môi nàng.

Cánh phóng viên bụm miệng ồ lên một tiếng, thảng thốt suốt buổi trời. Báo đài, những trang web lớn rầm rộ đưa tin, hàng loạt bài viết đều tập trung vào Từ Thi Di và nửa kia của nàng.

"Nguyên lai, các nàng sớm nhận thức thật nhiều năm về trước."

"Hạ An Tiêu là một người kín đáo, nàng khi được giao trọng trách chỉ tập trung làm việc ngoài ra không đề cập tới vấn đề khác."

Nhan Bạch Vũ mơn trớn bụng tròn vo của nàng, si ngốc cười: "Con đạp." Cô áp tai vào bụng nàng, lắng nghe âm thanh sinh động bên trong.

Mỗi ngày Nhan Bạch Vũ xoa xoa nơi này đều yêu thích không buông tay. Tả Ngôn Nhiên hạnh phúc mỉm cười, đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn. Dù sáu tháng vươn cao nhưng ít khi nháo các nàng, nhu thuận ngủ say trong bụng nàng.

"Tính tình điềm đạm đáng yêu thật giống Nhiên..."

"Không thể nói trước điều gì, biết đâu được..." Bảo bối hạ thế là một tiểu bá vương ương ngạnh tương tự người nào đó. Bất quá, dù bảo bối của các nàng như thế nào, nàng đều phủng trong tay sủng nịch.

"Đứa thứ nhất giống Nhiên, đứa thứ hai cũng giống Nhiên, nếu giống em, chị xem em như thế nào quản nàng a!!!" Nhan Bạch Vũ bá đạo tuyên bố đón lấy Tả Ngôn Nhiên bật cười khúc khích. "Xem Vũ kìa, hung hung mommy."

Tắt TV, sắc trời đã tắt ánh nắng nhợt nhạt, trả lại yên tĩnh cho vạn vật. Nhan Bạch Vũ đọc sách cho nàng nghe, mỗi đêm không được cô kể chuyện, nàng không tài nào an tâm đi vào giấc ngủ. Chưa kịp đi tới cuối câu chuyện, tiếng hít thở đều đều truyền tới tai.

Nữ nhân bấu víu cổ áo cô, ngủ thực trầm. Khép quyển sách, cùng Dương Minh Tề nói chuyện phím qua điện thoại:

"Maldives đẹp như vậy, hai người ở nơi đó chu du hẳn sảng khoái chết a."

"Xác thực, mỹ cảnh không bằng mỹ nhân." Tả Ngôn Nhiên động tay, nắm ngón tay cô đặt trong miệng, cắn cắn, tiếp tục ngủ.

"Tiểu Vũ Vũ, chúc mừng muội chuẩn bị lên chức a."

"Anh không dự tính cùng Giang Luật có hài tử hoặc nhận nuôi?"

"Tiểu Vũ Vũ, còn nhớ tiểu nam hài trấn Dữu Hoa?"

"Hắn làm sao?"

"Sau khi muội đi, ca liền đưa hắn và cha hắn lên E thị, chưa đầy một tuần, bệnh tình cha hắn đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng. Thời điểm đưa tới bệnh viện thì mất..." Dương Minh Tề thanh âm trở nên phiền muộn: "Hắn thương tâm quỳ gối bên thi thể cha hắn gào khóc ba ngày ba đêm. Ca phải đưa hắn về nhà ca, sợ rằng tiểu tử kia chịu không nỗi đả kích mà ngất xỉu. Hắn không có nơi nào để nương tựa, Giang Luật và ca quyết định nhận hắn làm con nuôi. Ba ngày trước ca đưa hắn vào quân đội, cho hắn trải nghiệm một chút."

Dương Minh Tề thay tiểu nam hài ngủ say dịch góc chăn, đáy mắt mềm mại: "Hắn rất có thiên phú, sau này trưởng thành sẽ vô cùng giỏi giang đây."

"Minh Tề ca, luôn là người tốt a, tâm đứa nhỏ đó sẽ hướng về anh, anh có thể an tâm rồi."

"Ngày mai ca dẫn hắn làm giấy khai sinh đây."

"Đổi tên hắn?"

"Không, chỉ đổi họ thôi, gọi Dương Anh Duẫn, hắn tính tình quật cường, nghĩ thông suốt liền không khổ sở nữa. Ca và Giang Luật đều yêu thương hắn, hắn thực nghe lời, là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Phía Dương gia cũng đồng ý hắn thân phận mới, bồi dưỡng hắn để sau này hắn có thể thực hiện ước mơ trở thành quân nhân."

"Hắn tuổi nhỏ, đừng đối hắn hà khắc quá."

"Sẽ không, ca giáo hài tử phương thức hoà ái, ha hả, kỳ thực hắn sùng bái Tiểu Vũ Vũ hơn ca a, hảo thương tâm!!!"

"Thế hệ của hắn và con tôi, là một trang sách mới..." Nhan Bạch Vũ lẩm bẩm. Các nàng đã thống nhất với nhau một đứa sẽ kế nghiệp Nhan Bạch Vũ, đứa còn lại sẽ kế nghiệp Tả Ngôn Nhiên. Bất quá, nếu cả hai khi trưởng thành có dự định khác, các nàng không bao giờ ép buộc con.

"Tả tổng đâu?"

"Ngủ rồi."

"Hai người phải mau mau thu xếp về sớm a, tuần sau là hôn lễ của Kiểu Đình và Lâm Linh."

"Cái gì!!!"

Một tuần sau đó, hôn lễ long trọng được cử hành tại nhà hàng năm sao bậc nhất E thị. Tuy nhiên khách mời chỉ bao gồm những bằng hữu thân thuộc. Một vài đại nhân vật thuộc giới giao thông đường sắt, một số khác nằm trong ngành y học, phần đông khác đến từ quân đội nơi đó.

Hình Kiểu Đình, Lâm Linh diện hai bộ áo cưới trắng tinh khôi, hướng về nhau tuyên thệ, trao nhẫn cưới, cuối cùng cho nhau nụ hôn yêu say đắm. Hình Hải Sơn trông thấy Nhan Bạch Vũ, khuôn mặt say khước phi thường vui mừng:

"Tiểu Nhiên mang thai mấy tháng rồi?"

Tả Ngôn Nhiên cười: "Hình thúc, sáu tháng a."

"Bạch Vũ vất vả trông nom hai mẹ con a, đều gầy một vòng rồi."

"Trách nhiệm của con mà, phải tận lực thôi." Nhan Bạch Vũ uống hết ly này tới ly khác. Hôm nay là ngày vui của Hình gia, cô bồi tiếp Hình Hải Sơn cũng là việc hiển nhiên. Hai mắt cô đã lờ đờ mông lung, Tả Ngôn Nhiên lo lắng ngăn cản: "Đừng uống nữa."

"Không sao, em tự biết chừng mực." Nhan Bạch Vũ quan sát thấy nàng nhíu mày không vui, không tiếp tục cùng đám người kia dây dưa. Mạc Luân mang thai thời kì đầu thân thể yếu ớt nên Tống Ân Tuyên đối các nàng nói lời tạm biệt, sau đó đưa Mạc Luân về.

Lâm Linh hỏi: "Dự tính khi nào sinh?"

"Ba tháng nữa."

"Bạch Vũ, hầu hạ Ngôn Nhiên cho tốt." Hình Kiểu Đình nhắc nhở.

"Vũ thời gian gần đây rất ngoan, không đi làm cũng không đi chơi!"

Nghe Tả Ngôn Nhiên khen ngợi, cô liền vỗ ngực dương dương tự đắc.

Còn chưa tới ba tháng, ngày đó buổi tối. Nhan Bạch Vũ nấu ăn trong bếp, Tả Ngôn Nhiên ngồi tại phòng khách xem TV. Một trận quặn thắt cuộn trào nơi bụng, đau đớn khiến nàng hít thở không thông. Lưng áo thấm đẫm mồ hôi lạnh, bắp đùi chảy xuống dòng nước ấm. Nàng ôm bụng, hoảng hốt kêu to:

"Vũ.....Vũ...."

Nhan Bạch Vũ vội vã tắt bếp, chạy ra phòng khách xem tình hình. Nhất thời, cô bị một màn doạ đến hai chân mềm nhũn. Nhanh chóng bế nàng bỏ lên xe:

"Vỡ nước ối, vỡ nước ối...."

"Vũ.....bệnh viện....mau...."

Tả Ngôn Nhiên nằm trên băng ca, sắc mặt trắng bệch, hai hàng lông mày không ngừng nhíu chặt, biểu tình dị thường thống khổ, mê man lẩm bẩm:

"Vũ...con chúng ta....con chúng ta...."

Nhan Bạch Vũ hốc mắt ngấn lệ, nắm chặt tay nàng trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, Nhiên hảo hảo thả lỏng nghe lời bác sĩ."

Nhan Bạch Vũ xúc động muốn tiến vào lại bị hộ sĩ ngăn cản, cô bất lực ngồi trên hàng ghế dài. Thời gian dường như tại giây phút này ngưng đọng. Nàng từng cơn co thắt dạo gần đây cứ kéo dài hàng giờ, không ngờ đêm nay hài tử lại muốn phá kén xuất thế sớm hơn dự tính.

Phòng phẫu thuật không ngừng vọng ra thanh âm thống khổ của nữ nhân, trái tim Nhan Bạch Vũ đau đớn như ai đó bóp nghẹt, âm ỉ rỉ máu. Không biết qua bao lâu, thanh âm hài tử nỉ non khóc nháo chấn động đại não Nhan Bạch Vũ.

Cùng lúc đó Anna, Nhan Gia Bình, Tả Việt cũng tới.

"Sinh rồi, sinh rồi." Nhan Bạch Vũ bật người kinh hô, đôi con ngươi xám tro sáng ngời dán cửa phòng.

Một giây sau, cửa phòng mở, hộ sĩ bế đoàn nho nhỏ khóc ô ô bước ra, vẻ mặt tươi cười: "Ai là gia thuộc?"

"Là tôi."

"Chúc mừng tiểu thư, mẹ tròn con vuông." Hộ sĩ cẩn thận trao lại đoàn nho nhỏ cho Nhan Bạch Vũ. Nhu tiến l*иg ngực ấm, hài tử đột nhiên ngừng khóc, khoé môi nhăn nhúm lộ ra nụ cười thanh thuần.

Đứa nhỏ vì mới sinh hình hài xấu xí, Nhan Bạch Vũ không quản hết thảy bế bổng con trong tay, ánh mắt sủng nịch nhìn đoàn nho nhỏ. Tả Ngôn Nhiên nằm trên ca băng được hai người hộ sĩ đưa ra ngoài, nàng vẫn trong trạng thái mê man.

Thời điểm tỉnh lại, nàng đảo mắt nhìn quanh. Nhan Bạch Vũ phát hiện nàng động thái khác thường, ôm đoàn nho nhỏ từ tay Anna đặt đầu giường:

"Con chúng ta."

Tả Ngôn Nhiên phiếm hồng viền mắt, vươn tay chạm má phúng phính của con. Hài tử cục cựa, chậm chạp mở nhãn thần to tròn đen láy, thấy Tả Ngôn Nhiên liền ô ô nha nha bật cười. Nhan Bạch Vũ cúi đầu hôn lên trán con:

"Nhiên đừng gắng gượng, nằm nghĩ một lát, con để em bế là được rồi."

"Tôi muốn nhìn con một chút."

Bảo bảo vừa ra đời, hai lão nam nhân cương nghị chưa từng như vậy hòa hoãn chơi đùa cùng bảo bảo. Đột nhiên bảo bảo khóc lớn khiến bọn hắn ngây ngốc nhìn nhau, quên cả phản ứng.

Anna lắc đầu:

"Bảo bảo hẳn khát sữa." Nói đoạn Anna đẩy hai lão nam nhân vẫn còn ngờ nghệch ra khỏi phòng, trả lại các nàng không gian riêng.

Tả Ngôn Nhiên vén áo, bảo bảo thấy món ăn gần kề, há miệng nhỏ nhắn ngậm lấy. Nhan Bạch Vũ hừ một tiếng thẳng giậm chân. Tả Ngôn Nhiên cảm thấy buồn cười:

"Người xấu, không được ghen với con!"

"Nhiên, em cũng muốn..."

"Vũ hỗn đản...." Bảo bảo ăn no, ngáp dài một hơi, quơ loạn hai tay nhỏ nhắn hướng Nhan Bạch Vũ. Cô vui vẻ ôm con, đoàn nho nhỏ tìm được nơi an ổn ấm áp, lim dim đôi mắt, liền ngủ.

"Con thật đáng yêu..."

"Rất giống người nào đó lúc nhỏ..."

"Hắc hắc, vừa giống chị vừa giống em."

Các nàng nằm cạnh nhau, âu yếm nhìn đoàn nho nhỏ bên cạnh ngủ say sưa. Niềm hạnh phúc không tài nào diễn tả thành lời.

"Nhiên vất vả rồi."

"Ân, Vũ cũng vất vả rồi."

Con các nàng rốt cuộc ra đời, tựa tia sáng soi rọi mùa thu ảm đạm.