Chương 37: Quái Vật Đồng Hóa

“Khởi!” Lục Quan Hàn mặt mày sắc bén, quát lên một tiếng, đầu ngón tay điều khiển Đoạn Ách chém vào kết giới vô hình một lần nữa, ánh sáng vàng kim lập tức tỏa ra, chiếu sáng đôi mắt đen láy của thiếu nữ.

Tiêu Diệu Âm theo bản năng hơi hơi nhắm mắt lại, giọng điệu vội vàng: "Lục sư huynh, thế nào rồi?"

Vô số nước bùn chui lên từ dưới đất như những chiếc xúc tu. Vũng nước bùn ở bên dưới đột nhiên phình lên, biến thành một bức tường đen méo mó giữ chặt kiếm Đoạn Ách.

Ánh vàng trên thân kiếm Đoạn Ách dần nhạt đi trông thấy, Lục Quan Hàn vội vàng dùng linh khí của mình chống đỡ, sắc mặt rất nghiêm túc, hắn nhắc nhở: "Diệu Âm, mắt trận ở ngay phía trước, nhưng đám nước bùn lại đang tụ tập ngày càng nhiều, Ngạ Quỷ đạo sẽ mau chóng khép lại mất."

Tiêu Diệu Âm mở mắt ra, lập tức nổi da gà lục cục: "Nhiều bóng đen quá!"

Chỉ thấy những bóng đen dưới chân như những con cá bơi ngược dòng tụ thành một đoàn, rồi tranh nhau lao về phía dưới bức tường đen được nặn ra từ nước bùn, nhẹ nhàng như chất lỏng trôi qua những khe hở không tồn tại dưới đáy.

Chỉ là không ngoài dự đoán, những bóng đen đó đều tránh xa khu vực mà Tiêu Diệu Âm đang đứng.

Đúng vậy, Ngạ Quỷ đạo sợ nàng!

Tiêu Diệu Âm nghiến răng, nhanh chóng đến trước bức tường đen: "Lục sư huynh, để ta, Ngạ Quỷ đạo sợ ta."

Nói rồi, nàng trực tiếp áp tay lên bức tường bùn đen.

Quả nhiên ngay sau đó, bùn đen lập tức chạy trốn nương theo kết giới vô hình, nơi bị Tiêu Diệu Âm chạm vào như than lửa nóng rực rơi vào lớp băng, lập tức tan chảy một lỗ lớn trên bức tường đen.

Tiêu Diệu Âm nhịn cảm giác khó chịu bẩn thỉu và dính nhớp, nhanh chóng nói: "Lục sư huynh, huynh vào trước đi!"

Lục Quan Hàn cũng hành động nhanh chóng: "Thu!" Đoạn Ách bị hắn thu vào tay, đang định cúi người chui qua lỗ hổng tan chảy thì Tiêu Diệu Âm đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhức dữ dội.

Ngay lúc này, chú Nhất Liên Thác Sinh lại phát tác!

Nàng đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra, rêи ɾỉ kêu lên: "Lục sư huynh, mau lên! Lục sư muội chắc chắn đang ở trong mắt trận." Vừa dứt lời, nàng lại cảm giác được vũng bùn kia vươn ra một đôi tay lạnh buốt, đang áp sát vào lòng bàn tay nàng.

Tiểu Độc Vật?

Bỗng chốc, một lực hút khổng lồ kéo nàng vào trong mắt trận.

Tiêu Diệu Âm cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo đó bị người ta ôm chặt lấy - Thiếu niên vòng tay qua chân nàng, dùng tư thế bế công chúa, nhưng lại thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối mà bản thân người ôm cũng không hề phát hiện.

"Lục sư muội!" Nàng theo bản năng muốn nhìn hắn, nhưng một mảnh vải màu xanh đen đã rơi xuống đầu, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của nàng.

Trong nháy mắt hố đen khép lại, ở bên trong có một sắc trắng như tuyết chợt lóe rồi biến mất, Lục Quan Hàn lập tức cứng đờ như cây cột, hắn không nhìn nhầm, A Linh đã trở lại hình dạng ban đầu.

Cùng với đó, ánh mắt đầy địch ý và cảnh cáo của hắn cũng chợt lóe rồi biến mất, như đang thầm nói: "Đừng đi theo."

Lục Quan Hàn thở dài trong lòng, đặt kiếm Đoạn Ách lên đầu gối, yên lặng chờ đợi bên ngoài.

Tiêu Diệu Âm theo bản năng định kéo đoạn ống tay áo kia ra, nhưng lại nghe Lục Quan Linh nhỏ giọng nói, giống như rất bất mãn: "Tiêu sư tỷ, tỷ đã hứa với ta, không được nhìn ta."

Tiêu Diệu Âm dừng động tác, thế mà lại ngoan ngoãn bất động thật, nàng theo bản năng hỏi: "Lục sư muội, muội lại bị thương rồi sao?"

Nàng cảm nhận được, người ôm mình cánh tay lạnh ngắt, tuy nàng không biết Tiểu Độc Vật "mảnh mai" này lấy đâu ra sức lực để bế mình lên.

Lục Quan Linh nhìn thấy, khi nàng nói chuyện, mảnh vải che khuất đôi môi khẽ mấp máy, trên mảnh vải màu xanh đen bất giác lan tỏa một mảng hơi thở ẩm ướt, giống như khi một người nói chuyện trong tiết trời đông giá rét, bị gió lạnh ép thở ra hơi nóng.

Hắn vô thức nhìn cánh tay mình, lúc này mới phát hiện ra cơ thể mình lại bắt đầu đóng băng, mỗi lần bị chùy băng của mẹ đâm xuyên tim, hắn đều có triệu chứng như vậy, hắn đã sớm quen với việc này tới chết lặng rồi.

Bỗng nhiên hắn cảm giác được cổ tay mình bị ngón tay người kia cứa nhẹ.

Hắn rũ mắt nhìn thì thấy, trên cổ tay trần trụi, những đường vân hoa sen kỳ dị đang rỉ ra từng hạt băng li ti, bỗng nhiên bị một ngón tay mang theo hơi ấm khẽ chạm vào.

Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ khiến mi mắt hắn hoảng loạn run lên, như chú mèo đột nhiên bị vuốt ve dọc sống lưng, đồng tử vô thức mở to.

Tiêu Diệu Âm không biết mình đã chạm vào thứ gì, nghi ngờ hỏi: "Lục sư muội, sao muội không nói gì? Nếu không cho ta nhìn, vậy cho ta sờ xem muội bị thương ở đâu được không?"

Nói xong, bất chấp ý muốn của hắn, tay nàng lại không an phận muốn sờ loạn.

Tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên vừa phức tạp lại vi diệu, ngoài cảm giác bị xúc phạm hắn còn có một ham muốn kỳ lạ, như thể... Hắn hy vọng nàng có thể chạm vào hắn nhiều hơn.

Những suy nghĩ hoang đường như vậy chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Hắn lập tức cảm thấy không vui, một tay thả nàng xuống, giọng nói lạnh băng: "Tiêu sư tỷ, tỷ lại sờ loạn cái gì?"

Hành động này khiến Tiêu Diệu Âm vô thức thốt lên một tiếng: "Lục sư muội!"

Tiểu Độc Vật này làm gì vậy! Bỗng dưng lại trở mặt không nhận người!

Ngay khi mảnh vải sắp rơi xuống, mặt nàng lại bị hắn đè lại, cảm giác được đôi môi của thiếu nữ gần trong gang tấc, cơ thể hắn bỗng run lên, rồi nhanh chóng vòng ra sau lưng nàng thắt một nút sau gáy.

Vì bị che mắt, lần này Tiêu Diệu Âm hoàn toàn trở thành người có mắt như mù, nàng theo bản năng xoay một vòng trong mơ hồ, nút thắt trên đầu như một con bướm nhẹ nhàng bay múa, tà váy màu tím như bông hoa dập dờn xoay tròn.

Lục Quan Linh cảm thấy, dáng vẻ này của nàng như một con búp bê phát nhạc mà hắn có thể tùy ý xoay vòng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.

“Đeo hạt châu ngắn, khoác áo choàng vàng mỏng, mày liễu mắt cười, trăm kiểu múa tay đều đẹp, chớp mắt đã có nhiều động tác.”

Thiếu niên bỗng nhiên liên tưởng đến một câu thơ miêu tả búp bê phát nhạc trong dân gian, thậm chí trong nháy mắt hắn đã tha thứ cho hành động mạo phạm của nàng, khóe môi mang theo ý cười, theo bản năng nắm lấy tay nàng.

Chỉ cần nắm được, nàng chính là của hắn.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ bí ẩn, sau đó lại bị chính mình phủ nhận một cách phi lý - Đó không phải là kɧoáı ©ảʍ, mà là nguồn gốc của sự đau khổ.

Không nhìn thấy gì cả, Tiêu Diệu Âm cảm thấy rất bất an, không nhịn được mà hỏi: “Lục sư muội, muội muốn làm gì?”

“Sư tỷ.” Giọng hắn dịu dàng lạ thường, chậm rãi dẫn dắt nàng đi về phía trước: “Chẳng phải tỷ nói muốn cứu ta sao?”

Hắn dẫn nàng đứng trước mặt Đỗ Thanh Địch và Đỗ Tư Quân, nhìn nước bùn dưới chân họ cuộn trào, như tiếng gầm rú của dã thú đói khát.

Chỉ là, lần này Ngạ quỷ dường như không còn sợ hãi Tiêu sư tỷ bên cạnh nữa, ngược lại chúng còn không kiêng nể gì mà khao khát nàng, một bộ nóng lòng muốn thử cắn nuốt nàng.

Thật kỳ lạ, chỉ cần ở cạnh hắn đám Ngạ quỷ sẽ không sợ nàng nữa sao?

Chẳng lẽ là đồng hóa?

Hắn cuối cùng cũng cảm thấy thú vị rồi.

Nhìn xuống Đỗ Thanh Địch đang cố chấp ôm Đỗ Tư Quân, Lục Quan Linh chậm rãi nói: "Tiêu sư tỷ, đây chính là mắt trận."

Lòng bàn tay của thiếu nữ không khỏi run lên.

Mắt trận, vậy nghĩa là Tiểu Địch cô nương và Đỗ công tử đang ở ngay trước mặt nàng, Tiểu Độc Vật dẫn nàng đến đây để làm gì?

Như cảm nhận được sự bất an của nàng, Lục Quan Linh khẽ nhếch môi: "Con xà yêu và ca ca của nàng ta đang ở trong mắt trận, nam tử kia đã nhận được vảy hộ tâm của xà yêu, hiện tại hắn đã hóa yêu, còn phải tự tay gϊếŧ chết nàng ta."

Mặt Tiêu Diệu Âm lập tức trắng bệch.

Đỗ Tư Quân dịu dàng trong nguyên tác ấy lại muốn tự tay sát hại Tiểu Địch cô nương.

"Tỷ xem đi, mặt tối khi được khuếch đại sẽ luôn cám dỗ con người, bóp chết chút tình yêu thương nhỏ bé kia, cuối cùng đẩy bản thân vào chỗ vạn kiếp bất phục, vậy mà tỷ cho rằng, tỷ có thể cứu được ta ư?"

Lòng bàn tay nàng không nhịn được mà cuộn tròn, nhưng vẫn không chịu khuất phục: "Không, Đỗ công tử nhất định sẽ không gϊếŧ Tiểu Địch cô nương."

"Thật không?" Lục Quan Linh không tỏ ý kiến.

Tiêu Diệu Âm cau mày, gạt tay Lục Quan Linh ra, cố chấp nói: "Ta có thể cứu họ."

Chỉ cần giúp Tiểu Địch cô nương và ca ca của nàng ta không bị Ngạ Quỷ Đạo nuốt chửng là được, dù sao Ngạ Quỷ Đạo cũng sợ nàng.

Nàng đưa tay ra như người mù sờ voi, muốn chạm vào đám bùn lầy dơ bẩn kia, ai ngờ chỉ vừa chạm vào, ngón tay đã bị bùn quấn chặt lấy, đám bùn lầy đó bò trên da thịt nàng tựa như giác hút bạch tuộc.

Tiêu Diệu Âm sởn gai ốc vì cảm giác này, theo bản năng muốn rút tay lại nhưng vô ích, càng lúc càng có nhiều bùn tụ tập dưới váy nàng, quấn lấy eo nàng như một con mãng xà.

Tiêu Diệu Âm cuối cùng cũng hoảng sợ, chuyện gì xảy ra vậy?

Sao Ngạ Quỷ Đạo lại không sợ nàng nữa?

Bị bóp cổ, Đỗ Thanh Địch trong cơn đau đớn và mê mang nhìn thấy Tiêu Diệu Âm, lòng hoảng hốt: "Diệu Âm cô nương, sao ngươi lại ở đây!"

Liếc nhìn Lục Quan Linh, đồng tử của nàng ta càng mở to hơn, như không thể tin nổi.

Lục cô nương, là nam?

Tiêu Diệu Âm nghe thấy giọng nói của nàng ta vang lên rất gần, không khỏi hỏi: "Tiểu Địch cô nương, ngươi có sao không?"

Đỗ Thanh Địch rơi xuống từng giọt nước mắt lớn: "Diệu Âm cô nương, đều là do ta hại ca ca, hiện tại huynh ấy, khụ khụ..." Nàng ta đột nhiên ho dữ dội, nước mắt không ngừng trào ra, lại hướng về Đỗ Tư Quân đang điên cuồng nói: "Ca ca, huynh nhìn muội đi."

"Tiểu Địch." Đỗ Tư Quân giãy dụa một lúc, cuối cùng như bừng tỉnh, đột nhiên buông nàng ta ra, lăn lộn đau đớn trên mặt đất, hai chân mơ hồ biến thành một cái đuôi rắn màu xanh.

Đỗ Thanh Địch tự trách vô cùng, trong phút chốc đã tránh thoát được khỏi bùn lầy, lảo đảo chạy đến ôm lấy đầu Đỗ Tư Quân, mặt kề mặt với hắn: "Ca ca!

Tiêu Diệu Âm nghe tiếng động mà tim đập thình thịch, chẳng lẽ Đỗ Tư Quân đã bị yêu hóa?

Lục Quan Linh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của huynh muội họ, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tiêu Diệu Âm, hắn lại cúi người xuống.

Đầu ngón tay hắn vô thức lướt trên đôi mắt đang bị che khuất của nàng, giọng điệu vui vẻ vang lên: "Tiêu sư tỷ, ta đã nói rồi, tỷ chỉ phí công vô ích mà thôi."

Nhìn thấy thân hình mảnh mai của nàng dần chìm xuống, chỉ còn lại nửa người phía trên, trong khi bản thân hắn hoàn toàn không hề hấn gì, lòng hắn lại nhanh chóng cảm thấy nhàm chán.

Hắn quả thực là một con quái vật bất tử, vốn tưởng rằng bằng cách sử dụng chú Nhất Liên Thác Sinh để trói buộc hai người, chỉ cần Tiêu sư tỷ chết đi, hắn cũng có thể được giải thoát, nhưng giờ đây xem ra, điều đó là không thể.

Bùn lầy nhanh chóng quấn lấy ngực của thiếu nữ, nơi cất chứa trái tim, lúc này Lục Quan Linh không thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng nữa.

Hắn vô thức vuốt ve khuôn mặt của nàng, những ngày qua hắn không thể không nhận ra bản thân luôn có những cảm xúc kỳ lạ, không thể kiểm soát đối với nàng - Khao khát chiếm lấy, nhưng lại sợ hãi rằng sau khi có được lại một lần nữa mất đi.

Nhưng chỉ cần hủy diệt nàng hoàn toàn.

Hắn sẽ không còn phải sợ hãi khi chìm đắm rồi lại bị vứt bỏ.

Chỉ có tự tay gϊếŧ chết nàng, nàng mới mãi mãi thuộc về hắn, giống như con mèo của hắn vậy.

Hắn đã gϊếŧ con mèo của mình, dùng hổ phách để bảo quản đôi mắt của nó, như vậy, nó sẽ mãi mãi dõi theo hắn.

Mà Tiêu sư tỷ cũng chỉ là một con mèo khác mà thôi.

Tận mắt nhìn thấy nàng bị Ngạ quỷ của hắn nuốt chửng, về sau nàng sẽ có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Giọng điệu của hắn dịu dàng như đang chia tay người mình yêu thương sâu sắc, nhưng trong mắt lại trống rỗng: "Ít nhất, Tiêu sư tỷ đã khiến ta cảm thấy vui vẻ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu sư tỷ, ta sẽ mãi mãi nhớ đến tỷ."

Thiếu nữ im lặng, cứng đờ như rối gỗ.

Không hiểu sao, trong lòng hắn lại dấy lên một tia không nỡ, hắn đột nhiên hy vọng có thể nghe thấy giọng nói của nàng, dù là lời chửi rủa căm hận.

Nhưng không có gì cả.

Tiêu Diệu Âm vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí không ngoảnh mặt đi, mặc cho hắn chạm vào mình, bàn tay giấu trong bùn lầy lén lút nắm chặt Trác Nha, khi bùn lầy sắp nuốt chửng nàng hoàn toàn, nàng đột nhiên rút Trác Nha ra.

Lục Quan Linh tưởng rằng cuối cùng nàng cũng bị hắn chọc giận, phải cho mình một dao, mà hắn cũng không định né tránh, nhưng thiếu nữ lại giơ tay lên, đột nhiên rạch một đường dài trên cổ tay mình.

Làn da trắng mịn như bình sứ vỡ rỉ ra một vệt máu đỏ tươi, Tiêu Diệu Âm lạnh lùng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, cơ thể này của ta hẳn là có sức hấp dẫn rất lớn đối với yêu quái nhỉ?"

Vì vậy Đỗ Thanh Địch trong nguyên tác mới muốn ăn thịt nàng.

Như vậy Đỗ Tư Quân đã biến thành yêu quái cũng vậy.

"Ca ca! Đừng mà!" Cảm nhận được người trong lòng mình đã hoàn toàn mất đi lý trí, Đỗ Thanh Địch đau đớn hét lên.

Đột nhiên, Đỗ Tư Quân trong vòng tay của Đỗ Thanh Địch lại mở đôi mắt yêu quái màu vàng kim của mình ra, đuôi rắn xanh lục khổng lồ quấn chặt quanh Tiêu Diệu Âm, thế mà lại kéo nàng ra được khỏi vũng bùn.

Tiêu Diệu Âm bị treo ngược, một lượng lớn bùn và máu chảy xuống, nàng choáng váng nhưng vẫn giữ vững đà, rõng rạc quát lên một tiếng, một lá bùa nhanh chóng bay ra từ ngón tay, bùng cháy trong không khí, hóa thành một con rồng dài lao tới trước mặt Đỗ Tư Quân.

Đỗ Tư Quân đột nhiên cảm thấy đau đớn, không thể nhịn được mà hất mạnh Tiêu Diệu Âm ra, Lục Quan Linh theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, thiếu nữ cố gắng vận dụng thính lực của mình, điều chỉnh tư thế đang rơi xuống.

Khi chạm vào cánh tay của thiếu niên, mũi chân nàng giẫm lên cánh tay hắn, xoay người một vòng như diều hâu, đột nhiên ôm chặt lấy hắn, sau đó lăn một vòng trên mặt đất.

Hai người lập tức quấn lấy nhau.

Lục Quan Linh nghe thấy nàng căm hận nói bên tai mình: "Lục sư muội, không phải đã nói sẽ cùng nhau xuống địa ngục sao! Sao muội dám bỏ mặc ta!"

Lục Quan Linh không phản bác, song lại cảm giác được phần ngực mềm mại của thiếu nữ chạm vào mình, trong lòng hắn lại dấy lên một loại ham muốn kỳ lạ như muốn xâm chiếm hắn.

Hắn để mặc cho suy nghĩ đó lan tràn, tay vô thức ôm nàng chặt hơn, thế mà lại cảm thấy như họ đã cùng trở lại bào thai trong cơ thể mẹ, được cùng một lớp màng ối bao bọc chặt chẽ, máu thịt hòa quyện vào nhau, tuy hai mà một.

Hai người dần chìm đắm, như bị biển sâu nuốt chửng.

Đỗ Thanh Địch như phát điên, lảo đảo muốn đi giữ chặt váy Tiêu Diệu Âm: "Diệu Âm cô nương!"

Nhưng khi hai người biến mất, cảnh tượng trong Ngạ Quỷ Đạo đột nhiên thay đổi, Tiêu Diệu Âm cảm giác được mình đang rơi xuống trong một nơi tối đen, nhưng lòng nàng lại cảm thấy an tâm kỳ lạ, hệ thống đã nói cốt truyện chưa kết thúc, vậy nàng sẽ không chết, nàng tạm thời cứ tin nó vậy.

Dù sao, mọi chuyện đã đến nước này rồi.

Bỗng nhiên có tiếng chuông bạc vang lên bên tai, Tiêu Diệu Âm từ từ mở mắt, lại phát hiện mình đang đứng trong một hành lang, trên đầu là những mảng lớn dây mướp đung đưa, dưới chân có A Hoa đang ung dung bước đi, như thể không nhận ra sự hiện diện của nàng, cơ thể nó đi xuyên qua váy nàng.

Tiêu Diệu Âm kinh ngạc, đây là... Trở lại sân nhà họ Đỗ rồi sao?

Là ảo giác ư?

Bốn bề màn đêm buông xuống, tiếng chuông bạc vang lên lần nữa, Tiêu Diệu Âm hất dây mướp ra, nhìn thấy Đỗ Thanh Địch đang múc nước bên giếng và Đỗ Tư Quân đang rửa bí đỏ bên cạnh.

Lúc này tuy hắn trông có vẻ ốm yếu nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều so với bộ dạng bệnh tật sắp chết cách đây không lâu, nhìn Đỗ Thanh Địch lại xách tới thêm một thùng nước nữa, hắn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Địch, nước đủ rồi, được rồi."

Đỗ Thanh Địch lè lưỡi như một muội muội được cưng chiều thực sự, thậm chí còn có chút cậy sủng sinh kiêu: "Ca ca ơi, muộn thế này rồi, muội chỉ nói muốn ăn cháo bí đỏ, huynh lại dậy nấu cho muội thật à."

Nàng ta ôm lấy cánh tay hắn, thân mật lắc lư, vui vẻ vô cùng: "Sao ca ca tốt thế!"

Bỗng nhiên cảm thấy trán mình bị ngón tay ướŧ áŧ chạm vào.

Quay lại nhìn thì thấy Đỗ Tư Quân cười nói: "Được rồi, ca ca đã uống thuốc, hiện giờ cảm thấy sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, vừa lúc có tâm trạng nấu cháo cho muội, mấy ngày nay muội luôn chăm sóc ca ca, cũng rất vất vả, muội nên đi nghỉ đi."

Nhưng trong lòng lại có chút chua xót, thực ra hôm nay là sinh nhật của Tiểu Địch, nếu là trước đây muội ấy đã sớm quấn lấy hắn làm nũng đòi quà sinh nhật, nhưng giờ đây muội ấy lại bận rộn đến mức không nhớ nữa.

Hắn cảm thấy rất hối hận, thân là huynh trưởng nhưng lại ốm yếu, không những không thể chăm sóc muội muội, mà còn luôn để muội muội chăm sóc mình.

Vì vậy hắn muốn thừa dịp đêm nay cho nàng ta một bất ngờ, để nàng ta có một ngày sinh nhật vui vẻ.

Đỗ Thanh Địch không biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Muội không mệt, hay là muội giúp ca ca đi đốt củi nhé.”

Đỗ Tư Quân dịu dàng sờ đầu nàng ta: "Không cần, như vậy đi, muội tới thư phòng giúp ca ca sửa sang lại bản nhạc phổ kia một chút.."

“Vâng.” Đỗ Thanh Địch ngoan ngoãn đi về phía thư phòng.

Tiêu Diệu Âm thấy vậy, theo bản năng muốn đi theo nàng ta, nhưng tay lại đột nhiên bị nắm chặt, vừa quay đầu lại nàng lập tức nổi giận, lại là Tiểu Độc Vật!

"Thiếu nữ" mỉm cười nhìn nàng, hàng mi trắng như sương dưới ánh trăng toát lên vẻ lạnh lẽo trong suốt.

"Tiêu sư tỷ, tỷ biết không, đây chính là mặt tối của Đỗ Tư Quân, ngay sau đây hắn sẽ phát hiện ra con xà yêu này không phải là muội muội của mình, tỷ thử đoán xem, đối mặt với con xà yêu chiếm lấy thân xác của người muội muội mà hắn yêu thương sâu sắc, hắn sẽ làm gì?"

Tiếng ùng ục nấu cháo vang lên từ trong bếp, Đỗ Tư Quân ôm củi bước ra, nhưng bỗng nhiên khựng lại, một đống củi rơi xuống đất.

Tiêu Diệu Âm không kìm được sự tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bực bội hất tay hắn ra: "Buông tay!"

Lục Quan Linh không chịu bỏ cuộc, nụ cười đẹp đến động lòng người: “Tiêu sư tỷ, chính tỷ đã nói, chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục, ta sẽ không buông tha tỷ.”

Đồ thần kinh!

Nàng không còn quan tâm đến hắn nữa, vội vàng đi về phía Đỗ Tư Quân, Đỗ Tư Quân không thể nhìn thấy họ mà chỉ nhìn chằm chằm vào thứ trong đống củi, như không thể tin được.

Tiêu Diệu Âm theo ánh mắt của hắn nhìn sang, dưới ánh trăng, trong đống củi có một tấm da rắn trong suốt không hoàn chỉnh, giống như bị vô tình rụng xuống.

Đỗ Tư Quân run rẩy nhặt mảnh da rắn lên, đặt vào lòng bàn tay ngắm nghía kỹ càng.

Rõ ràng đây không phải là da rắn bình thường, kích thước của nó to lớn hơn nhiều so với bất kỳ loài rắn nào mà hắn từng biết.

Vội vã chạy đến thư phòng, nghe tiếng thiếu nữ đang vui vẻ ngân nga bài ca dao khe khẽ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Địch bình an là tốt rồi.

Lúc này, hắn không hề nghi ngờ Tiểu Địch là xà yêu, chỉ nghĩ rằng nhà có rắn to chui vào, lo lắng nàng ta sẽ bị thương.

Thiếu nữ quay lưng với hắn, đang sắp xếp những bản nhạc lộn xộn trên bàn, miệng ngân nga bài ca dao ngọt ngào và êm ái, dáng vẻ vô ưu vô lo: "Bí đỏ tử, bí đỏ hoa……"

Lòng Đỗ Tư Quân lập tức trở nên ngọt ngào như mật, theo bản năng nhìn qua cửa sổ, liếc nhìn bóng lưng của thiếu nữ, nhưng đồng tử của hắn lại bỗng dưng mở to.

Dưới ánh trăng, một chiếc đuôi rắn màu xanh lục chợt lộ ra từ dưới váy thiếu nữ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Thiếu nữ không hề nhận ra vẫn vui vẻ ca hát, đuôi rắn cũng theo tâm trạng thiếu nữ mà vung vẩy vui vẻ.

Đỗ Tư Quân nhìn tất cả những điều này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, chậm rãi nắm chặt hai tay.

Trước giờ Lục Quan Linh chẳng bao giờ có hứng thú với loại kịch này, nhưng cảm giác được tay của Tiêu sư tỷ lạnh ngắt, hắn lại thấy vui vẻ vô cùng.

Chỉ cần phá vỡ niềm tin của Tiêu sư tỷ, nàng sẽ biến thành một con quái vật giống như hắn.

Thật là một kết quả tốt đẹp.

Hắn quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào đường cong lông mi của thiếu nữ, mắt từ từ cong lên như một đứa trẻ tinh nghịch đắc ý, vui vẻ nói: "Bị phát hiện rồi."