Chương 32: Rơi Xuống

Chương 32: Rơi xuống

Tiếng rêи ɾỉ của Ngạ quỷ vang vọng khắp núi đồi, gió quét qua mặt như dao cắt.

Tiêu Diệu Âm cảm nhận được khuôn mặt mình ướt đẫm, theo bản năng đưa tay sờ lên má, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy sương mù ngày càng dày đặc, đen kịt như mực tàu, không ngờ chỉ trong nháy mắt trời đã tối đen.

Mưa nhanh chóng trút xuống.

Lục Quan Linh đứng bên vách đá, trên người khoác bộ y phục màu xanh đen, viền áo bị gió thổi tung bay, loang lổ như bức tranh dính đầy mực, chỉ có cây dù trắng trên tay hắn tựa như sắc màu duy nhất giữa đất trời.

Lục Quan Hàn nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu gần như van xin, khóe môi run rẩy, cẩn thận nói: "A Linh... Muội qua đây."

Lục Quan Linh nhìn hắn chằm chằm, như đang đánh giá một người xa lạ, trông Lục Quan Hàn còn giống con mồi sắp được dâng cho Ngạ quỷ hơn cả bản thân hắn.

Tại sao phải buồn?

Rõ ràng đây là điều đáng mừng, chỉ khi vứt bỏ thân xác này, hắn mới có thể giải thoát.

Hắn cảm thấy nhàm chán, nhanh chóng lướt qua Lục Quan Hàn, nhìn về phía Tiêu Diệu Âm, mi mắt nàng còn đọng lại những vệt nước tựa như cánh bướm trong mưa, ướŧ áŧ lại mềm mại, không thể nâng lên.

Nụ cười lại nở trên môi hắn, nụ cười dịu dàng ấy không ngờ còn mang theo một sự mê hoặc ngọt ngào, thế nhưng trong mắt hắn lại trống rỗng.

"Tiêu sư tỷ, xem ra tỷ không có dũng khí lấy thân nuôi hổ rồi, nếu đã chắc chắn không thể chiến thắng trò chơi này, vậy thì hãy để ta giúp tỷ nhé."

Tiêu Diệu Âm đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau nhói, theo bản năng ôm lấy cánh tay.

Đau quá!

Hoa văn quanh cổ tay nóng rát như bị lửa liếʍ qua, đó là nỗi đau lan ra từ trong xương tủy, trong nháy mắt đã khiến mặt nàng tái nhợt, không thể thốt nên lời.

Cơn đau dữ dội và bản năng muốn sống khiến Tiêu Diệu Âm suy nghĩ nhanh chóng, nàng không thể không tự hỏi, tại sao hắn lại gieo cho mình chú Nhất Liên Thác Sinh?

Nàng âm thầm nhớ lại từng khoảnh khắc bên cạnh Tiểu Độc Vật trong những ngày qua.

Ngay từ đầu, hắn đã phát hiện ra nàng không phải nguyên chủ, nhưng lại không tỏ ra quan tâm, thậm chí còn muốn lợi dụng nam chính để trừ khử nàng.

Cho đến khi, nàng đâm hắn một nhát dao, khiến hắn nếm trải kɧoáı ©ảʍ của sự đau đớn, hắn lại đột nhiên không muốn hại nàng nữa, còn gieo cho nàng chú Nhất Liên Thác Sinh, mỹ danh là để nàng cũng được hưởng sự trường sinh.

Tuy nhiên, điều này thật kỳ lạ, Tiểu Độc Vật là một kẻ biếи ŧɦái, dù bề ngoài không hề biểu lộ ra, nhưng bản chất hắn là kẻ vô cảm, lập dị khó ưa, một kẻ như vậy, sao lại có thể quan tâm đến việc sống chết của nàng?

Trừ khi...

"Đài sen sẽ không đưa chúng ta đến cõi cực lạc, mà là cùng nhau xuống địa ngục."

Hóa ra câu nói này không phải do hắn thuận miệng nói ra, mà là suy nghĩ thực sự của hắn. Hắn muốn lợi dụng sinh tử của nàng để đạt được mục đích gì đó - Trạng thái hiện tại của hắn rất rõ ràng, hắn muốn giải thoát.

Có lẽ đối với hắn, bất tử bất diệt không phải là ân sủng, mà là lời nguyền.

Lục Quan Hàn phát hiện Tiêu Diệu Âm bên cạnh đang nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh tuôn ra, trong lòng càng thêm hoảng sợ, vô thức muốn đỡ lấy nàng: "Diệu Âm?"

Tiêu Diệu Âm theo bản năng tránh né bàn tay của hắn, nghĩ đến những chuyện này, nàng không khỏi cười lạnh trong lòng, Tiểu Độc Vật đáng thương đáng ghét cảm thấy trên đời không còn cái gì thú vị, lại còn muốn kéo nàng theo chết cùng đây mà.

Cố tình nàng lại còn phải cứu hắn, nếu không nàng sẽ chết do không hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng còn muốn giúp hắn sống lâu trăm tuổi, chịu đựng sự dày vò và hối hận hàng ngàn năm để chứng kiến hậu quả do chính hắn tạo ra.

Mặc kệ cánh tay đau đớn, Tiêu Diệu Âm đột nhiên thì thầm vào tai Lục Quan Hàn: "Lục sư huynh, sức mạnh của Ngạ quỷ đến từ việc nuốt chửng những cảm xúc tiêu cực, nếu nguồn gốc của những cảm xúc tiêu cực bị cắt đứt..."

Lục Quan Hàn hơi mở to mắt, nghe được thiếu nữ run rẩy, yếu ớt nói: “Huynh hãy đi cứu Đỗ Tư Quân và Tiểu Địch cô nương đi, đừng để bọn họ bị Ngạ quỷ ăn thịt, nơi này giao cho ta.”

"Nhưng…"

Tiêu Diệu Âm có chút sốt ruột: "Mau đi!"

Nói xong, nàng kéo tà váy nặng nề của mình, từng bước một đi về phía Lục Quan Linh, rõ ràng là rất đau đớn nhưng trên mặt lại nở nụ cười khıêυ khí©h.

Lục Quan Linh nhìn nàng đi về phía mình, viền váy tím của thiếu nữ giống như loài hoa bị thấm nước, khi nàng di chuyển, nó đung đưa thành từng chùm giữa tiếng mưa rơi, mang theo sự kiên cường trẻ con và bướng bỉnh.

Giọng nói của nàng có chút run rẩy, nhưng khí thế không hề yếu: "Lục sư muội, muội muốn kéo ta đi làm thức ăn cho Ngạ quỷ à?"

Cuối cùng cũng đến được trước mặt hắn, nàng nắm chặt lấy tay hắn, siết chặt như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Nhiệt độ từ cơ thể thiếu nữ truyền đến qua lớp da mỏng manh, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được tốc độ dòng máu chảy ào ạt dưới da nàng.

Khác với sự lạnh lùng và vô vị của mình, nàng rực rỡ và nóng bỏng hơn hẳn.

Nhìn ngắm những ngón tay thon dài của nàng đặt trên cổ tay mình, hắn bỗng cảm nhận được một cơn đói khát chưa từng có, như thể máu của nàng có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn, như thể bản năng của hắn thức tỉnh.

Có lẽ đây lại là tác dụng của thuật thôi miên, muốn khiến hắn chìm đắm.

Hắn thầm khinh thường, nén lại ham muốn kỳ lạ, mỉm cười nhìn nàng: "Đúng vậy, Tiêu sư tỷ, tỷ sợ sao?"

Đúng là ta cực kỳ sợ đấy.

Ngọn lửa trong lòng Tiêu Diệu Âm bùng cháy, nàng đột nhiên kéo cánh tay hắn lại, môi hé mở, hung hăng cắn vào cổ tay nàng ta.

Nàng cắn rất mạnh, nhanh chóng tạo ra một vòng dấu răng trên cánh tay hắn, nhưng cơn đau đó cũng khiến nàng đồng thời cảm nhận được ở trên người mình, thế nhưng cùng với đó, nàng còn phát hiện ra khi mình đau đến một mức độ nhất định, ngược lại còn sinh ra một cảm giác vui sướиɠ kỳ lạ.

Tiêu Diệu Âm nghĩ thầm, hóa ra khi tức giận đến một mức độ nhất định, con người sẽ thực sự bị động vật hóa, biến thành quái vật cắn người sao.

Nhưng liệu có phải hắn cũng giống nàng.

Nỗi đau tột cùng đến mức tạo thành niềm vui vặn vẹo.

Màu trắng ngà của răng được nhuộm bởi một lớp đỏ hồng lựu, sắc đỏ ấy lập tức thẩm thấu vào xương, giống như màu đỏ của chất độc hạc đỉnh hồng khi phát tác.

Cảm giác được hắn đang run rẩy, nàng buông hắn ra, "phụt" một tiếng nhổ máu trong miệng đi, rồi nhìn chằm chằm hắn, cố ý nói: "Lục sư muội, sướиɠ không?"

Tiếng kêu của Ngạ quỷ bên tai bỗng lớn hơn, giống như một ấm nước đang sôi, cực kỳ sắc bén.

Tiêu Diệu Âm mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Đỗ Thanh Địch, không ngờ còn mang theo chút kinh ngạc: “Ca ca!”

Lúc này, đôi mắt của Tiểu Độc Vật mới lóe lên.

Bắt được cảm xúc của hắn, Tiêu Diệu Âm không khỏi cười lạnh, Đỗ Tư Quân đã tỉnh lại, dựa theo lối suy nghĩ của Tiểu Độc Vật, nếu hắn biết muội muội yêu quý của mình là yêu, hơn nữa bản thân hắn còn bị Đỗ Thanh Địch biến mình thành quái vật, chắc chắn hắn sẽ sinh ra nhiều cảm xúc tiêu cực hơn.

Nhưng trên thực tế, Đỗ Tư Quân yêu thương Đỗ Thanh Địch nhiều hơn hắn tưởng, còn hắn có thể không nhất thiết phải trở thành thức ăn cho Ngạ quỷ.

Loại cảm xúc mơ hồ này, một kẻ u ám, đáng ghét mà đáng thương như Tiểu Độc Vật làm sao có thể thấu hiểu được?

Tuy nhiên, đây lại là cơ hội để cho hắn nếm trải cảm giác tưởng chừng như đã nắm chắc phần thắng, nhưng lại bị vả mặt một cách thảm hại, dập tắt bớt sự kiêu ngạo của hắn.

Cho nên trong lúc cắn hắn, nàng đã nói chuyện với hệ thống sau một thời gian dài không gặp: "Hệ thống, lần này ta sẽ chết ở đây đúng không?"

Hệ thống: “Cốt truyện còn chưa có cái kết, theo quy luật của thế giới này, ký chủ và tiểu sư muội độc ác đều sẽ không chết, tuy nhiên, ký chủ phải chú ý một điều, mỗi tình tiết đều có thể làm gia tăng mức độ ác hóa của tiểu sư muội, đến mức nếu không can thiệp sẽ dẫn đến một cái kết còn đáng sợ hơn cả nguyên tác…”

"Ta hiểu rồi."

Sau đó, hệ thống phát ra tiếng rít giống như máy tính bị ngập nước, rồi từ từ im lặng.

Chiếc ô trắng rơi xuống chân hắn, khiến nước mưa bắn tung tóe, những giọt nước mưa lơ lửng trên mái tóc trắng của Lục Quan Linh, tựa như những hạt ngọc trên tấm mạng nhện, đẹp đẽ đến mê hồn.

Trong mắt hắn vô thức hiện lên một tia si mê, hắn dùng đầu ngón tay lau môi cho nàng, lặng lẽ gạt đi những giọt máu còn vương trên môi, như thể hắn đang âm thầm trộm đi thứ gì đó quý giá lắm.

Gió từ vách đá không ngừng thổi vào tai, Lục Quan Linh khẽ cúi người, nhìn vào đôi mắt hổ phách xinh đẹp của thiếu nữ, ngón tay nhẹ nhàng miêu tả hình dạng lông mi của nàng: "Ta thích lắm, vậy nên Tiêu sư tỷ, cùng ta xuống địa ngục đi."

"Tới đi, cùng nhau rơi xuống." Thiếu nữ đột nhiên ôm chặt lấy eo hắn, kéo hắn hướng về đáy vực nhảy xuống, giọng nói của nàng xuyên qua tiếng gió rít vang bên tai hắn, mang theo sự không phục tột cùng: "Nhưng mà Lục sư muội, ta không muốn cùng muội xuống địa ngục, muội tin không, ta nhất định có thể cứu muội."

Cứu hắn?

Trong lòng hắn cảm thấy vớ vẩn.

Lúc rơi xuống, gió luồn qua xương sườn, đập vào tim, phát ra tiếng ầm ầm như tiếng vó ngựa, như dao cắt từng phần cơ thể của hắn.

Nhưng kỳ lạ thay, hắn không hề cảm thấy sảng khoái khi được giải thoát, ngược lại còn thấy bồn chồn, như thể đã đánh mất thứ gì đó.

Hắn nghe tiếng tim đập thình thịch của thiếu nữ, vô cùng mãnh liệt, ngoài sợ hãi, thế nhưng còn có cả sự phấn khích, hắn nghĩ đi nghĩ lại, huynh muội Đỗ gia, một kẻ lừa dối, một kẻ sợ hãi, rõ ràng là nguồn cung cấp cảm xúc tiêu cực tốt nhất.

Không thể sai được.

Nhưng mà, sự hiện diện của thiếu nữ ở trong lòng quá mãnh liệt, khuôn mặt nàng vẫn luôn vùi vào trái tim lạnh giá của hắn, như muốn dò xét bí mật của hắn, khiến hắn vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ như con hạc rũ cổ, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.

Ngoan ngoãn? Làm sao có thể?

Nàng là người hay giơ nanh múa vuốt, khoác lác, vô tri vô giác.

Nhưng nhìn dấu răng còn mới trên cổ tay, hắn lại đột nhiên nhớ đến đêm đó, dưới ánh đèn, thiếu nữ cười tủm tỉm, ánh mắt lấp lánh, nàng nói với hắn: "Lục sư muội, để ta bôi thuốc cho muội."

Hắn lại chìm vào hoang mang, dường như không thể hiểu được nàng.

"Ha ha ha!" Lũ Ngạ quỷ như biết sắp được dự một bữa tiệc thịnh soạn, vô cùng phấn khích, gầm gừ đầy quái dị.

Cùng với việc hai người rơi xuống, trận pháp hiến tế ở nơi đáy vực cũng dần dần khởi động, dưới chân họ phát ra một luồng ánh sáng đỏ rực, trong chớp mắt đã nuốt chửng hai người, gió thổi bay tà váy của họ.

Mái tóc cũng trở nên sắc bén như lưỡi dao, nhưng lại quấn quýt vào nhau giữa không trung.

Lục Quan Linh nhìn ánh sáng đỏ rực dưới chân, lũ Ngạ quỷ bồn chồn, ngo ngoe rục rịch, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên - Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Ánh đỏ chói mắt mang đến cảm giác bất an mãnh liệt, chiếu lên vách đá tạo ra cảm giác như bên trong ngọn núi lửa, lại vừa như âm tào địa phủ, khiến Tiêu Diệu Âm vô thức vùi đầu vào lòng hắn sâu hơn.

Vách đá này cao bao nhiêu vậy, sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa rơi xuống trận pháp bên dưới?

Nàng cảm thấy như mình đang đi tàu lượn siêu tốc, liên tục trải nghiệm cảm giác mất trọng lượng, không kìm được, nàng ôm Lục Quan Linh chặt hơn.

Thiếu nữ như một con rắn nhỏ len lỏi vào trái tim, khơi gợi cảm giác ngứa ngáy râm ran, kéo ý thức từ cõi mây nhẹ bỗng về với thế giới phàm tục, Lục Quan Linh cau mày, vô thức siết chặt vai nàng, muốn đẩy nàng ra.

Tiêu Diệu Âm cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu của Tiểu Độc Vật khi bị nàng áp sát.

Nghĩ đến việc mình có thể chọc tức hắn, nàng càng ôm chặt hơn, đầu húc mạnh vào ngực hắn, đôi mắt mắt sáng ngời trừng hắn, miệng mỉa mai nói: "Lục sư muội, muội phẳng ghê, chẳng trách không có kinh nguyệt, hóa ra là ngừng phát triển rồi, đáng thương quá đi."

Nàng còn cố ý xát muối vào tim hắn, cái hay không nói lại nói cái dở.

Lục Quan Linh: "..." Hắn lạnh lùng nhìn nàng, muốn tống khứ con bạch tuộc phiền phức này ra.

Tiêu Diệu Âm càng tức giận hơn, hung hăng túm lấy tay áo hắn.

Nàng rất bướng bỉnh, còn dùng sức không nhỏ, "xoạc" một tiếng đã xé rách nửa tay áo của hắn, làm lộ ra cánh tay với những đường vân hoa sen kỳ dị, nóng rực như lửa.

Bỗng nhiên, một chiếc bình sứ màu trắng rơi ra từ trong tay áo của hắn, cùng lúc hai người rơi xuống đất, chiếc bình lập tức lăn ngay xuống vũng bùn phía dưới, biến mất không còn dấu vết.

Sắc mặt Lục Quan Linh thay đổi, nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.

Dù sao, hắn cũng không cần đến Vô Cực Đan nữa.

Tiêu Diệu Âm nhận ra khi mũi chân chạm đất, nàng lập tức như sa vào đầm lầy, phải mất một lúc lâu mới có thể rút được chân ra khỏi lớp bùn nhầy nhụa.

Nàng cảm thấy mình như cô bé hài đỏ trong truyện cổ tích đi trên bánh mì để vượt qua đầm lầy.

Lục Quan Linh nhìn nàng, bật cười: "Tiêu sư tỷ, đừng phí sức nữa, chúng ta sẽ sớm bị Ngạ quỷ đạo nuốt chửng thôi, nhưng ta tò mò quá, Tiêu sư tỷ muốn cứu ta bằng cách nào vậy?"

Tiểu Độc Vật! Chờ xem!

Tiêu Diệu Âm không nhịn được mà lẩm bẩm, nhưng khi nhìn thấy con quái vật khổng lồ sau lưng hắn, nàng vô thức kéo hắn ra sau, đầu ngón tay lướt nhanh vẽ ra vô số bùa chú: "Cẩn thận!"

Lục Quan Linh quay đầu lại, nhìn thấy con mãng xà khổng lồ bị ánh sáng vàng của bùa chú đánh trúng, gầm lên đau đớn, mà trên đầu con mãng xà là…

Tiếng mưa như thủy triều cuộn trào, ầm ầm một vùng.

Tiêu Diệu Âm tinh mắt nhìn thấy, trên đầu con mãng xà, có một người phụ nữ quấn cả người trong lụa đen, tiếng cười của nàng ta vô cùng quyến rũ, cánh môi đỏ tươi: "A Linh, con thật nhẫn tâm, vì không muốn dùng máu đầu tim cứu huynh trưởng của mình, nên muốn dùng Ngạ quỷ đạo nuốt chửng mình sao?"

Tiêu Diệu Âm nhanh chóng quay mặt đi, vô thức nhìn về phía Lục Quan Linh, nhưng lại thấy mặt hắn tái nhợt, như biến thành tượng trong nháy mắt, môi mấp máy, từ từ thốt ra hai chữ: "Mẹ…"

Mẹ?

Tiêu Diệu Âm sửng sốt, Tuyết La Sát là mẹ của Tiểu Độc Vật, đây lại là tình tiết kỳ ảo gì vậy?

"Con đúng là không ngoan." Tuyết La Sát đột nhiên cười lạnh, một thanh chùy băng bắn ra, hướng thẳng về phía tim hắn.

"Lục sư muội!" Tiêu Diệu Âm vô thức thốt lên, tay nhanh chóng vung bùa chú muốn che ở trước mặt hắn, nhưng thanh chùy băng sắc như dao lại nhanh đến mức không thể tin được.

"Vυ"t!" Thanh chùy băng trong nháy mắt đã xuyên qua lòng bàn tay của thiếu nữ, rồi đâm vào tim Lục Quan Linh, vẽ nên một chuỗi hoa xinh đẹp bằng máu tươi giữa không trung.