Chương 25: Xuống Suối Vàng

Chương 25: Xuống Suối Vàng

Lục Quan Linh nhìn ngắm những giọt máu trên đầu ngón tay, chúng lấm tấm trên làn da tái nhợt, như chuỗi hạt Bồ đề mọc ra từ trong xương, mang đến vẻ đẹp lạnh lẽo.

Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại dấu răng của thiếu nữ.

Hắn cần thận vuốt ve, đôi mắt dừng ở trong sân, thiếu nữ đang ngồi trên hàng rào nói chuyện với người khác, đưa lưng về phía hắn, dưới tà váy tím để lộ cặp vớ trắng như tuyết.

Cách màn mưa, hắn không thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng, rõ ràng đã yên tĩnh lại, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy xung quanh ồn ào.

Hắn cụp mắt, miên man suy nghĩ về câu nói vừa thốt ra: "Nếu sư tỷ thương ta..." Tiếc rằng, nàng đã không nghe được trọn vẹn câu nói: "Thì hãy cùng ta xuống suối vàng."

-- Nếu sư tỷ thương ta, thì hãy cùng ta xuống suối vàng.

Môi hắn khẽ mấp máy, giọng nói vang lên trong căn phòng khách trống trải, rồi lại bị gió cuốn đi.

Dần dần, hắn lại cảm thấy châm chọc, hắn cảm thấy mình như một con thú hoang đói khát, sau khi ngửi thấy mùi thịt, lại phát hiện mình đã đến bên bờ vực thẳm, may mắn là đã kịp thời dừng lại.

Hắn lạnh lùng nghĩ, hắn sẽ không bao giờ sa vào vũng lầy.

A Hoa chạy vào phòng khách, ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, nó lại muốn thử chạy đến dụi vào lòng Lục Quan Linh, lần này Lục Quan Linh không né tránh, ngược lại còn ôm nó vào lòng.

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào nó, giọng điệu dịu dàng: "Em muốn ta nuôi em không?"

"Nhưng, ta đã có một con mèo rồi." Hắn nhẹ nhàng xoa đầu A Hoa, nụ cười nở trên môi mang vẻ thuần khiết pha lẫn tà khí: "Ta chỉ nuôi em ấy thôi."

A Hoa không hiểu lời hắn nói, sự vuốt ve của hắn tuy dịu dàng nhưng đầu ngón tay lại lạnh toát, khiến nó bắt đầu cảm thấy bực bội.

Hắn tiếp tục nói: "Nhưng ta đã móc mắt em ấy ra, vì em ấy không thể mãi mãi nhìn ta, còn muốn rời xa ta. Tuy nhiên, nếu em nguyện ý trao cho ta đôi mắt của em, chỉ thân thiết với ta, ta có thể cân nhắc nuôi em."

Hắn khẽ vuốt ve đôi mắt của nó, như thể thực sự muốn làm điều đó.

Nhờ bản năng mách bảo nguy hiểm, A Hoa gào lên một tiếng thê lương và vùng vẫy dữ dội.

Lục Quan Linh lại buông nó ra, mi mắt run rẩy như cánh bướm trắng.

Hắn nhìn A Hoa nói: "Ta lừa em thôi, ta không thích gϊếŧ chóc."

Đó là sự thật, lưỡi dao rạch qua da thịt, chỉ thấy cơ bắp, tim phổi, gan ruột, máu tươi, cuối cùng, bụi về bụi, đất về đất, tan biến thành mây khói.

Đối với hắn, giải thoát là một niềm vui sướиɠ độc nhất vô nhị, có thể thiêu rụi mọi ảo tưởng hư vô có thể tồn tại. Hắn sẽ vứt bỏ tham, sân, si, hận, nghi, tất cả mọi cảm xúc, không còn bị bất kỳ cảm xúc nào chi phối, cũng không cần phải răn đe bản thân mọi lúc mọi nơi.

Mà niềm vui sướиɠ này, hắn keo kiệt không muốn chia sẻ với ai khác.

Ngoại trừ, Tiêu sư tỷ.

Qua màn mưa, giọng điệu của hắn trở nên kỳ lạ, mang theo một niềm vui nho nhỏ, như thể đang dâng lên lời thề nguyện thành kính nhất cho vị thần của mình.

Hắn nói đầy ẩn ý: "Chỉ có tỷ ấy mới có thể được ta gϊếŧ chết."

"Meo!" A Hoa dường như cũng không chịu nổi sự kỳ quặc của hắn, dựng đứng lông mao, bay vυ"t ra ngoài cửa sổ.

Lục Quan Linh không thèm để ý tới nó, lại trở về với vẻ lạnh nhạt vô hồn, cúi mắt nhìn xuống những viên bánh trôi nước vẫn chưa dọn dẹp xong trên sàn nhà, hắn nhặt lấy cây chổi, thong thả và chuyên tâm quét dọn.

"Tiểu Địch cô nương, ngươi đã nghe qua truyền thuyết về Long thần núi Phù Mang chưa?" Tiêu Diệu Âm nhìn nàng ta, những hạt mưa li ti đọng lại trên hàng mi, làm ướt một mảng.

Đỗ Thanh Địch lắc đầu: "Chưa từng nghe qua." Ngón tay vô thức nắm chặt lấy góc áo.

Tiêu Diệu Âm giả vờ không nhìn thấy hành động của nàng ta, nghiêng đầu nói: "Ta lại cảm thấy, chuyện này nghe có vẻ chỉ là một truyền thuyết hư vô không xác định. Rốt cuộc, trên đời này, người từng gặp thần linh hiện thế vốn chẳng nhiều. Truyền thuyết luôn mang theo vài phần màu sắc lãng mạn, không nhất định sẽ xảy ra."

"Hơn nữa, ta còn nghe nói, xà yêu tu luyện có thể hóa thành giao long, từ đó thoát xác thành thần. Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng ngàn vạn năm qua có bao nhiêu xà yêu thành công? Ngược lại, không ít yêu quái vì theo đuổi những truyền thuyết không rõ ràng đó mà ảo tưởng một bước lên trời, cuối cùng lại lạc lối."

Nàng dùng lời này để ám chỉ Đỗ Thanh Địch, khuyên nàng ta không nên giống như nguyên tác, bị Tiểu Độc Vật mê hoặc.

Sắc mặt Đỗ Thanh Địch hơi tái nhợt, cũng thuận theo lời nàng nói tiếp: "Diệu Âm cô nương nói có lý, nhưng mà, yêu quái không thể cứu người, thần linh lại có thể, có lẽ xà yêu trở nên si tâm vọng tưởng, cũng chỉ vì người thân yêu nhất của mình mà thôi."

Đầu ngón tay đang mân mê trên thắt lưng của Tiêu Diệu Âm khẽ run lên, đúng vậy, lúc đầu Đỗ Thanh Địch muốn hóa rồng là để cứu Đỗ Tư Quân, nhưng sau khi nảy sinh sát ý với nữ chính, nàng ta đã không thể quay đầu lại được nữa.

Nàng ta bị khơi dậy lòng tham, sân, si, hận mãnh liệt, sau đó, bị Lục Quan Linh dùng Ngạ quỷ đạo nuốt chửng, từ đầu đến cuối, nàng ta chỉ bị coi như thức ăn cho Ngạ quỷ đạo của Lục Quan Linh.

Nhớ lại nguyên tác, lòng Tiêu Diệu Âm lạnh toát.

Nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Đỗ Thanh Địch, Đỗ Thanh Địch hoảng sợ, cảm giác như điểm yếu của mình bị nắm bắt.

"Diệu Âm cô nương! Ngươi làm gì vậy!" Giọng Đỗ Thanh Địch vô thức trở nên bén nhọn.

"Đừng sợ." Nàng an ủi nàng ta.

Chỉ thấy, trong tay thiếu nữ đang cầm một viên thuốc tròn trịa, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Đỗ Thanh Địch, nàng mỉm cười nói: "Ta biết Tiểu Địch cô nương là người tốt, tuy là lời nói sáo rỗng, nhưng ta tin rằng người tốt nhất định sẽ được báo đáp."

Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.

Đỗ Thanh Địch ngẩn người, mở lòng bàn tay, viên thuốc lộ ra trong suốt như ngọc, tỏa ra hương thơm thanh tao. Đây là viên thuốc đặc chế của Như Ý Các - Ngọc Lộ Hoàn, có tác dụng tăng tiến tu vi, thường được sử dụng vào những thời điểm quan trọng trong quá trình tu luyện. Hơn nữa, dược tính của Ngọc Lộ Hoàn ôn hòa, cả yêu tộc và nhân tộc đều có thể sử dụng.

Thứ quý giá như vậy, mà Diệu Âm cô nương lại tặng cho nàng ta? Với lại, Diệu Âm cô nương đã biết thân phận của nàng ta từ bao giờ?

Đỗ Thanh Địch không biết mình đang cảm thấy thế nào, nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, vừa cảm động, vừa lo lắng. Nhưng tình trạng của ca ca, còn có thể kéo dài được bao lâu?

Nàng ta thực sự có thể hóa rồng hay không?

Mặc dù Ngọc Lộ Hoàn vô cùng quý giá, sư phụ chỉ cho nàng ba viên, nhưng Tiêu Diệu Âm không hề xót xa. Thứ nhất, cảnh giới tu luyện hiện tại của nàng chưa cần đến Ngọc Lộ Hoàn. Thứ hai, so với việc trải qua tình tiết suýt bị Đỗ Thanh Địch sát hại trong nguyên tác, nàng thà hy sinh một viên Ngọc Lộ Hoàn còn hơn.

Bỗng nhiên, nàng nhìn về hướng thư phòng, quan trọng hơn là hiện nay Đỗ Tư Quân đang bệnh nặng, mặc dù nàng không thể can thiệp vào sinh tử của hắn, nhưng vẫn mong hắn có thể sống sót.

Đang định quay người đi tìm tung tích Tiểu Độc Vật, trong thư phòng bỗng vang lên tiếng đàn đứt quãng, lao đến đột ngột như suối băng vỡ tan, rõ ràng là tàn khúc.

Nhưng trong nháy mắt, dường như có tiếng gió thổi từ dưới chân lêи đỉиɦ đầu, Tiêu Diệu Âm khựng lại. Nàng cảm thấy cơ thể mình bỗng trở nên nhẹ bẫng, cả người không thể điều khiển được mà hướng về phía thư phòng.

Trong mắt nàng bừng lên ngọn lửa rực rỡ.

Ngọn lửa đỏ rực như sao băng bốc cháy, từ tòa nơi lầu cao được tô điểm bởi hàng nghìn ngọn đèn trường minh, kéo theo một cái đuôi dài, biến thành vô số điểm sáng rồi vụt tắt, tựa như màn đêm buông xuống sau một bữa tiệc thịnh soạn.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt, khung cảnh lại biến thành những sợi mưa lất phất trước mắt. Khi Tiêu Diệu Âm phản ứng lại, nàng đã đứng trước cửa thư phòng.

Rút ngón tay khỏi dây đàn, Đỗ Tư Quân lại ho một tiếng, mặt đỏ bừng thẹn thùng: "Lục huynh, Đỗ mỗ đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày, lâu rồi không đυ.ng đến đàn, giờ đây kỹ thuật đã trở nên vụng về, nhưng không ngờ lại không thể đàn hết được khúc nhạc này."

"Đỗ đại gia cầm tài cao siêu, một khúc nhạc có giá trị ngàn vàng, nghĩ cũng biết độ khó khi đàn theo nhạc phổ của ông ấy cũng cao không kém, hiện tại, Đỗ công tử có thể chơi được nửa khúc nhạc cũng đã là rất khó khăn rồi.”

Lục Quan Hàn ngồi trước thềm, trầm ngâm một lúc, dường như chìm vào suy tư: "Nhưng, khúc nhạc này, ta lại cảm thấy có chút quen thuộc."

Hắn không khỏi nhớ đến, lúc Lục phu nhân ôm A Linh, bà ấy thường thích thổi nhạc cho hắn nghe, A Linh ngoan ngoãn ngồi im, Lục phu nhân âu yếm hôn lên má hắn, tiếng cười thanh thúy, là niềm vui sướиɠ xuất phát từ tận đáy lòng.

Lúc ấy, trong lòng hắn thực ra có chút ghen tị.

Hắn rũ mắt, lúc đó hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, không hiểu chuyện, thấy A Linh được Lục phu nhân thương yêu, hắn chỉ một lòng một dạ muốn quấn lấy Lục phu nhân - dù bản thân hắn vốn chẳng hiểu âm luật, thổi đi thổi lại mà mãi vẫn không thể thổi ra được điệu nhạc.

Lục phu nhân rất kiên nhẫn dạy hắn: "A Hàn, không phải thổi như vậy." Thỉnh thoảng, bà ấy sẽ cười đùa trêu chọc: "A Hàn, sao lại không thông minh bằng muội muội con nhỉ? Dạy mãi mà vẫn không học được."

Hắn mím môi, cẩn thận làm nũng: "Mẹ, mẹ dạy con thêm đi, được không ạ?"

Cảnh xuân tươi đẹp, A Linh ăn mặc như một bé gái, y phục màu vàng nhạt, tóc búi hai bên được buộc bằng một dải lụa màu xanh lam, trán được Lục phu nhân dán một bông hoa mai, môi hồng tự nhiên, xinh đẹp như một vị thần hoa nhỏ.

Hắn ít khi nói chuyện, cũng không tham gia, chỉ lẳng lặng nhìn họ, giống như một con búp bê bằng ngọc tinh xảo.

Có lẽ hắn cũng cảm thấy ghen tị, nhưng lại không bao giờ chủ động mè nheo đòi hỏi thứ gì.

Hắn ngoan ngoãn nhưng lại lạnh nhạt, như thể bẩm sinh đã chẳng có nhiều cảm xúc.

Sau này Lục Quan Hàn mới biết, đó là do "bà ấy" đã dạy hắn: "Con không cần tình yêu của người khác, cũng không cần được ai yêu thương."

Bị A Linh nhìn bằng đôi con ngươi trong trẻo như nước, trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Mẹ ruột của họ vốn không thích A Linh, Lục phu nhân lại yêu thương hắn như vậy, nhưng hắn lại muốn giành lấy Lục phu nhân.

Hắn cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mẹ, con ngốc lắm, con không học nữa đâu, mẹ hãy dành thời gian cho muội muội đi."

“Đứa nhỏ ngốc.” Lục phu nhân dịu dàng xoa đầu hắn: “A Hàn, lại đây cùng nghe A Linh thổi khúc nhạc đi”

Đỗ Tư Quân hỏi: "Lục huynh cảm thấy quen thuộc, vậy huynh còn nhớ tên khúc nhạc đó là gì không? Có lẽ là cùng một bài đấy."

Bên tai như vang lên giai điệu du dương, tựa như tiếng hót chim phượng hoàng, Lục Quan Hàn khẽ gõ lên mặt bàn: "Ta nhớ, hình như là, Già Lăng Tần Già."

Đỗ Tư Quân khựng lại: "Thật là trùng hợp, bản nhạc này của ta cũng tên là Già Lăng Tần Già."

Vạt váy màu tím bước qua ngưỡng cửa, tim Tiêu Diệu Âm đập nhanh đến lạ, giống như gặp phải thứ vô cùng quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra, nàng vội vàng hỏi: "Đỗ công tử, có thể cho ta xem nhạc phổ của bài này được không?"

Lục Quan Hàn sững sờ: "Diệu Âm, sao muội lại ở ngoài này?"

Đỗ Thanh Địch đi đi lại lại trong hành lang, dù nhà nhỏ nhưng được bài trí tỉ mỉ, mô phỏng theo phong cách tiểu viên mà tổ phụ thích nhất khi còn sống, nhỏ nhắn uốn lượn, qua sân là đến nhà sau.

Nàng ta định dọn dẹp phòng khách cho Diệu Âm cô nương và mọi người ở, nhưng khi đến chỗ rẽ thì thấy Lục Quan Linh đứng ở hành lang, nhìn màn mưa phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Mái tóc "thiếu nữ" trắng xóa buông xuống, như một vốc tuyết đổ xuống từ vai, trong màn mưa lạnh lẽo lại mang một vẻ u buồn khó tả.

Đỗ Thanh Địch không kìm được lên tiếng: "Lục cô nương, sao ngươi lại ở đây?"

Lục Quan Linh quay người lại, ánh mắt vô thức liếc xuống tay nàng ta, hắn đương nhiên nhìn thấy Tiêu sư tỷ "bác ái" lúc nãy đã nắm lấy tay nàng ta, mỉm cười đưa Ngọc Lộ Hoàn cho nàng ta.

Hắn không phải ghen tuông, chỉ là không vui.

Cảm giác đó, rất giống như ác quỷ rơi vào địa ngục, bị lửa thiêu đốt, người vốn dĩ nên cùng hắn sa ngã lại ở bên kia ngọn lửa, không thể chạm tới.

Hắn không nói lời nào, hình như đang nhìn chằm chằm vào tay mình, Đỗ Thanh Địch lập tức cảm thấy căng thẳng

Hắn nhanh chóng dời mắt đi, mỉm cười nói: "Đỗ cô nương, sư tỷ của ta vừa rồi nói gì với ngươi?"

Đỗ Thanh Địch vô thức nắm chặt tay: "Không có gì, chỉ là một số chuyện riêng tư của con gái thôi."

"Ta cũng là con gái, vậy ta có thể nghe không?" Giọng điệu của hắn như đang làm nũng, nhưng khi Đỗ Thanh Địch nhìn vào đôi mắt đen láy nhưng không thấu tỏ của hắn, lòng bỗng chốc bất an.

Nàng ta cảm thấy, Lục cô nương đã trở nên rất kỳ lạ.

Bỗng nhiên thắt lưng bị lỏng, viên Ngọc Lộ Hoàn rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Lục Quan Linh, Đỗ Thanh Địch vội vàng muốn nhặt lên, nhưng Lục Quan Linh đã cầm viên Ngọc Lộ Hoàn trong tay.

Hắn nở nụ cười, ngắm nghía nó, nhẹ nhàng xoay nó trên đầu ngón tay: "Thật bất ngờ, sư tỷ lại tặng cho ngươi thứ quý giá như vậy."

“Lục cô nương, có thể trả lại cho ta được không?”

“Cạch” một tiếng, viên Ngọc Lộ Hoàn đột nhiên rơi xuống đất, sắc mặt Đỗ Thanh Địch trở nên giận dữ, đồng thời hoảng hốt: “Lục cô nương, ngươi đang làm gì vậy?”

Lục Quan Linh lạnh lùng nhìn nàng ta như đang nhìn một món đồ vật, ngay lúc Đỗ Thanh Địch định nhặt viên Ngọc Lộ Hoàn lên thì sàn nhà gỗ lại phát ra tiếng kẽo kẹt, mùi tanh hôi hòa quyện với hơi nước mưa bốc lên nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

Nàng ta hoảng sợ quay đầu lại, thấy tà váy của mình bị vô số bàn tay nhỏ tím xanh bám lấy, những con Ngạ quỷ nhìn chằm chằm vào nàng ta, ánh mắt rực lửa: “Đói…”.

Đỗ Thanh Địch sợ hãi đến mức tay chân rét run.

Ngạ quỷ, sao nàng ta lại tu luyện loại yêu thuật này?

Một con Ngạ quỷ tham lam muốn tóm lấy viên Ngọc Lộ Hoàn nuốt vào bụng, nhưng lại bị một đôi giày màu xanh lam nhẹ nhàng giẫm lên cánh tay, con Ngạ quỷ sợ hãi co rúm lại.

Lục Quan Linh nhìn nó từ trên cao xuống, khóe môi cong lên một nụ cười, đôi mắt đen láy: "Thứ không phải của mình, tốt nhất ngươi đừng động vào."