Chương 16: Lột Da

Chương 16: Lột Da

Bầu trời sau cơn mưa phảng phất sương giăng, mây mù che phủ, chim sẻ hót líu lo bay qua bờ ruộng. Lúc trời mới hửng nắng, mái nhà lợp tranh còn ướt đẫm, thỉnh thoảng có vài giọt nước mưa nhỏ tí tách trên phiến đá xanh.

Thiếu nữ áo xanh bước vào sân, tay vịn lên tường, đổi đôi giày vải dưới chân thành giày rơm.

"Meo!" Một chú mèo mướp với bộ lông xám trắng đan xen bất chợt bước ra từ mái hiên, âu yếm cọ cọ vào mắt cá chân thiếu nữ.

Thiếu nữ ngứa ngáy không chịu nổi, liên tục né tránh, sau khi xỏ xong đôi giày, nàng ta cong lưng, tiện tay xoa mạnh đầu con mèo mướp: "A Hoa, ở nhà chăm sóc ca ca cho thật tốt nhé, lúc về ta sẽ mang cá khô cho em."

"Meo." A Hoa lại kêu một tiếng thật to, rồi ngoe nguẩy cái đuôi rời đi.

Thiếu nữ cũng mặc kệ nó, nàng ta xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon thả, mảnh mai.

Nàng ta hành động nhanh nhẹn, cầm lấy con dao rựa ở góc nhà, vác gùi lên lưng, rồi hướng về phía căn phòng đóng kín cửa gọi to: "Ca ca, muội lên núi hái thuốc đây."

"Khụ khụ…" Trong phòng truyền đến tiếng ho khan đè nén, Đỗ Tư Quân dựa vào đầu giường, đưa nắm tay áp lên môi, từ từ nuốt xuống cơn ngứa trong cổ họng, dịu dàng dặn dò: "Tiểu Địch, trời vừa mưa, đường núi trơn trượt khó đi, muội phải cẩn thận một chút."

"Muội biết rồi, ca ca, muội đi đây, cháo trong nồi vẫn còn nóng, lát nữa huynh nhớ phải ăn nhé!" Giọng nói của thiếu nữ lanh lảnh êm tai như chim hoàng yến, rồi nhanh chóng tan biến cùng tiếng cửa kẽo kẹt đóng lại.

Thiếu nữ đeo gùi tre, dọc theo con đường mòn mà đi mãi về phía ngọn núi.

Trên đường, nhóm thẩm thẩm nhìn thấy thiếu nữ, ai cũng dừng lại, cười chào hỏi: "Tiểu Địch, lại đi hái thuốc cho ca ca à?"

"Tiểu Địch đúng là đứa trẻ vừa ngoan vừa chăm chỉ."

Tiểu Địch là tên của thiếu nữ, tên đầy đủ là Đỗ Thanh Địch. Vì có dung mạo thanh tú, khuôn mặt luôn nở nụ cười, giọng nói lại ngọt ngào, tính tình thì hiền lành chăm chỉ, nên rất được các thẩm thẩm xung quanh yêu thích.

Đỗ Thanh Địch mỉm cười đáp lại: "La thẩm thẩm, chào buổi sáng ạ! Trái cây lần trước con hái cho thẩm thẩm có ngọt không ạ?"

La thẩm thẩm cũng nở nụ cười: "Ngọt lắm, mấy đứa trẻ nhà ta đều thích ăn, cảm ơn Tiểu Địch nhé. Buổi tối nhà ta nấu bánh trôi, con nhớ sang ăn nhé."

"Dạ, cảm ơn thẩm thẩm." Đỗ Thanh Địch quay mặt, lại hướng về người phụ nữ trung niên đang cấy lúa trên cánh đồng nói to: "Khương thẩm thẩm ơi, thắt lưng của thẩm thẩm đã đỡ chưa ạ, có cần con hái thêm thuốc trị đau lưng không ạ?"

Khương thẩm thẩm đứng thẳng người, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng, cười nói: "Không cần đâu, nhờ có thuốc của Tiểu Địch mà bệnh đau lưng của ta cũng đỡ hơn nhiều rồi. Đúng rồi, sau khi trời mưa, trên núi thường hay có rắn, con nhớ cẩn thận một chút."

Đỗ Thanh Địch vẫn giữ nụ cười, vẫy tay chào, rồi tiếp tục bước đi trên con đường lầy lội: "Con sẽ cẩn thận."

La thẩm thẩm ở phía sau bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi người bên cạnh: "Này, Lý gia tẩu tử, đường mà con bé Tiểu Địch đi là đường lên núi Phù Mang phải không?"

Lý gia tẩu tử có chút không hiểu, gật đầu: "Đúng vậy, sao ngươi lại hỏi vậy, Tiểu Địch không phải lúc nào cũng lên núi Phù Mang hái thuốc sao?"

Sắc mặt La thẩm thẩm khẽ biến, hoảng loạn vỗ đùi mình: "Trời ơi, ta quên nói với Tiểu Địch, không nên đi đến ngọn núi đó!"

"Núi Phù Mang có vấn đề gì à?"

"Nơi đó có con mãng xà ăn thịt người! Các ngươi có biết Lâm thợ săn ở thôn bên cạnh không? Lần trước hắn ta đi săn thỏ ở núi Phù Mang, mấy ngày không thấy về, người nhà đi tìm khắp núi Phù Mang, cuối cùng phát hiện ra quần áo của hắn ta trong một hang động. Lúc vào trong hang, ôi! Các ngươi đoán xem? Trong hang toàn là xương người, còn có cả da rắn mà con mãng xà lột xác. Người nhà họ Lâm sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, không dám nán lại, vội vàng xuống núi. Nghe nói, tấm da rắn đó to gần bằng một cái chiếu lớn!"

Một thẩm thẩm khác cũng tái mặt đi: "Trời ơi, da rắn to thế này, vậy thì con mãng xà kia phải to cỡ nào chứ!"

"Đúng vậy, bà đồng thôn bên cạnh nói, mãng xà lớn như vậy không thể gọi là rắn nữa, nó sắp hóa rồng rồi. Nếu may mắn được đắc đạo phi thăng, có thể sẽ trở thành thần núi của núi Phù Mang đấy."

"Sao không nói sớm, Tiểu Địch sẽ không gặp nguy hiểm chứ! Đứa bé này đi nhanh quá, mới chút mà đã không thấy bóng dáng đâu rồi." Khương thẩm thẩm nhìn bóng lưng thiếu nữ biến mất trong màn sương mù dày đặc, không nhịn được bỏ công việc trong tay xuống: "Hay là, chúng ta đi gọi Tiểu Địch về đi, kẻo có chuyện gì xảy ra thì không hay."

Các thẩm thẩm khác cũng lập tức đồng ý: "Đi, đi theo xem sao."

Nhóm phụ nữ cùng nhau đi về phía Đỗ Thanh Địch.

Không ai để ý đến, trong khu rừng rậm rạp sau lưng họ, một nam tử ăn mặc lòe loẹt đang phe phẩy chiếc quạt trong tay với vẻ tao nhã, hắn ta nở nụ cười khinh miệt: "Một đám đàn bà tóc dài não ngắn, lời đồn nhảm nhí gì cũng tin, cũng không thử nghĩ xem, nếu thực sự có mãng xà khổng lồ, e rằng người trong thôn đã bị ăn sạch từ lâu rồi."

Nghe vậy, đám gia nô bên cạnh lập tức nịnh nọt, cười nói: "Thiếu gia nói đúng, bọn họ sao có thể so sánh với kiến thức uyên bác của thiếu gia được chứ."

Nam tử nở nụ cười tự mãn, vuốt ve tay áo, vẻ xấu xa hiện rõ trên môi: "A Lục, theo ngươi, hôm nay bổn thiếu gia ăn mặc như vậy, liệu có làm cho tiểu nha đầu Đỗ Thanh Địch kia thần hồn điên đảo không?"

A Lục gật đầu lia lịa: "Đó là điều đương nhiên, thiếu gia tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, đích thị là rồng phượng trong loài người, tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ say mê thiếu gia."

Lời khen ngợi khiến nam tử nở nụ cười đắc ý, hắn ta thu lại chiếc quạt, đánh "bốp" vào lòng bàn tay, dáng vẻ ăn chơi trác táng: "Đi thôi, theo bổn thiếu gia đến núi Phù Mang một chuyến, xem thử có thể gặp được tiểu nha đầu kia hay không."

Núi Phù Mang ẩn mình trong làn sương mờ ảo, viền núi xanh rì như được tô vẽ bằng mực nước, uốn lượn nhấp nhô trên nền trời. Cô gái nhỏ bước đi giữa núi đá, cỏ cây, tựa như một chấm mực nhỏ trên bức tranh.

Cẩm y công tử lặng lẽ đi theo sau thiếu nữ, tà áo lướt qua bụi cỏ tạo nên tiếng xào xạc nhẹ. Người thường xuyên đi trên đường núi chỉ nghĩ đó là tiếng động của thú rừng nên sẽ không để ý.

Đỗ Thanh Địch giả vờ như không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, tay siết chặt chiếc gùi trên lưng, thỉnh thoảng cúi mắt nhìn những bụi cỏ rậm rạp ven đường, hai bên là những đám cỏ lau còn phủ một lớp sương trắng mỏng manh.

Núi non trùng điệp, mặt trời ở núi Phù Mang luôn mọc chậm hơn.

Sương mù ngưng tụ thành những giọt sương, khi rơi xuống mặt đất, Đỗ Thanh Địch nhìn rõ qua những giọt nước hình ảnh của nam tử phía sau, khóe môi nàng ta khẽ nở một nụ cười ngọt ngào, ánh sáng u ám trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Tuy nàng ta không muốn sát sinh, nhưng nếu kẻ nọ muốn tự tìm đường chết, vậy thì không thể trách nàng ta được.

Thiếu nữ nhảy chân sáo, như thể gặp được chuyện gì vui, bỗng ngân nga một giai điệu dân ca nào đó.

Càng đi sâu vào núi, sương mù càng dày đặc, hai bên sườn núi cũng dần thay thế bởi những rừng cây âm u.

Trên vách đá dựng đứng, những sợi dây tử đằng mọc rủ xuống thành từng mảng lớn, Đỗ Thanh Địch đột nhiên dừng lại, cẩm y công tử phía sau thấy hành động của nàng ta, cũng không nhịn được mà dừng lại theo.

Dưới tán lá che khuất, hắn ta ghé tai thầm thì với A Lục bên cạnh: "A Lục, ngươi sang bên kia đợi, lát nữa đừng để cho nha đầu này chạy thoát."

A Lục gật đầu, khom lưng lén lút đổi hướng.

Thiếu nữ khẽ vén hai bím tóc được tết gọn gàng, đi đến trước một tảng đá lớn và đặt chiếc gùi xuống, nhưng nàng ta không có ý định hái thuốc, mà lại thong thả ngồi xuống tảng đá, thản nhiên tháo bím tóc trên đầu.

Cẩm y công tử ngơ ngẩn nhìn theo từng động tác của nàng ta.

Thiếu nữ nhẹ nhàng gỡ bím tóc, suối tóc đen mượt như mực chảy dài xuống ngang eo, khuôn mặt vốn thanh tú giờ đây dường như có thêm vài phần quyến rũ.

Ngón tay nàng ta khẽ mân mê những lọn tóc đen mượt, cánh tay thon thả trắng ngần lộ ra. Cẩm y công tử đang định vòng ra sau lưng, thiếu nữ lại khẽ đưa ngón tay lên môi, bỗng dưng bật cười lanh lảnh: "Mau tới đây."

Cẩm y công tử không hề cảm thấy có gì không ổn, trong lòng vui mừng, không nhịn được đáp lời: "Ta đến đây."

Khi hắn ta tiến về phía tảng đá, Đỗ Thanh Địch đột nhiên quay phắt người lại, khẽ khàng dùng ngón tay khều nhẹ vào vai, chiếc áo xanh trượt xuống đất. Cẩm y công tử nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, nhưng thay vì nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà, hắn ta lại trừng mắt lên kinh hãi tột độ.

"Rắn, rắn!"

Thiếu nữ vội vàng dùng tay che miệng cẩm y công tử, khuôn mặt áp sát vào mặt hắn ta, khẽ ra hiệu: "Suỵt!"

Một bàn tay khác dịu dàng vuốt ve cằm hắn ta, nở nụ cười: "Ta có đẹp không?"

Cẩm y công tử không thể thốt ra lời nào, chỉ đành trừng mắt nhìn vô ích. Gương mặt thiếu nữ trước mắt vẫn như vậy, nhưng khí chất lại trở nên yêu dị.

Càng đáng sợ hơn, dưới cổ nàng ta mọc đầy vảy xanh, lan xuống phần eo dưới, hai chân hóa thành một cái đuôi lớn, quấn chặt lấy eo hắn ta.

Chiếc áo xanh rơi xuống đất cũng biến thành một tấm da rắn.

Thật sự có mãng xà khổng lồ ăn thịt người!

"Haha…" Thiếu nữ vẫn còn nở nụ cười.

Cẩm y công tử sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy không ngừng. Khi thiếu nữ tiến đến gần, cổ họng hắn ta chỉ phát ra được tiếng rêи ɾỉ, mắt trợn ngược lên, lập tức ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.

Thấy tên này sợ hãi đến vậy, Đỗ Thanh Địch khinh thường buông lỏng đuôi, ném hắn ta xuống đất, nàng ta xùy một tiếng, yêu kiều mắng: "Đúng là đồ vô tích sự, bà đây còn chưa ra tay mà đã ngất xỉu rồi."

Nàng ta tùy tiện cúi người nhặt mảnh da rắn trên mặt đất, khoác lên người. Da rắn kia lập tức biến về màu áo lục, nàng ta thắt lại bím tóc, nhặt lại chiếc gùi, bám vào dây tử đằng, bắt đầu leo lên vách đá.

Sương mù lững lờ trôi trên vách núi, cẩm ý công tử ngã gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền. Một luồng gió tanh nồng thổi qua, khiến cho những sợi dây tử đằng trên núi rung rinh xào xạc.

A Lục đợi mãi không thấy động tĩnh gì, nhịn không được lén lút quay lại, nhưng lại nhìn thấy dưới vách đá chỉ là một mảng trống rỗng. Không chỉ thiếu gia không thấy đâu, mà ngay cả thiếu nữ áo xanh cũng biến mất không còn dấu vết.

Kỳ lạ, mọi người đi đâu hết rồi?

Lòng A Lục bồn chồn, liếc nhìn xung quanh, khẽ gọi: "Thiếu gia." Bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt, giống như tiếng vảy cọ sát trên mặt đất.

Một giọt nước mưa tanh hôi bất chợt rơi xuống, bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.

Trời lại mưa sao?

A Lục cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Một con mãng xà khổng lồ đang cuộn mình trên vách đá, thân nó cùng với khóm dây tử đằng chằng chịt treo lơ lửng, cúi cái đầu to lớn nhìn xuống gã, đồng tử dựng đứng màu vàng óng nhìn vào mắt gã, vảy trên thân phát ra ánh sáng lãnh lẽo.

Cả người A Lục lạnh đi, sợ hãi đến mức tè ra quần, ngã lăn ra đất, gã dùng cả tay và chân bò đi thật xa, vừa bò vừa gào thét thảm thiết: "Rắn!"