Chương 6



Tôi biết ranh giới của sự tan vỡ do nɠɵạı ŧìиɧ sẽ khiến một gia đình bình thường hoàn toàn có thể tan vỡ bất cứ lúc nào…tôi tắt chiếc điện thoại đi rồi ôm đầu ngồi khóc trong căn phòng,nơi tôi chờ đợi anh ta,nơi tôi luôn hy vọng anh ta được sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc,thế nhưng khi anh ta thành đạt rồi thì sao,thành đạt rồi thì sao đây,tôi và con của tôi phải làm thế nào đây…

Mẹ chồng Trà đi ngang qua phòng thấy con dâu khóc,bà mở cửa khẽ hỏi

-có chuyện gì thế con

-mẹ con nghĩ giữa chúng con hết thật rồi,con sợ lắm sợ phải đối diện sự thật rằng chồng con nɠɵạı ŧìиɧ…anh ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ thật sự rồi mẹ

Bà lặng yên buồn bã ngồi phịch xuống ghế…

-cứ nghĩ nó nhìn vào gia đình mà rút kinh nghiệm khi bố nó bỏ đi theo gái từ khi chúng còn nhỏ,một mình mẹ nuôi hai đứa con mà k có sự góp mặt của chồng cho đến khi chị thằng Đức kết hôn lần hai mẹ cũng nhẹ lòng giờ thì lại đến nó,nó chẳng lẽ muốn các con nó lại giống như nó hay sao ,thằng con khốn nạn …

-con phải làm thế nào hả mẹ,con thật sự đã bỏ qua 1 lần rồi con k thể chịu đựng được khi tận mắt thấy chồng của mình phản bội lần nữa…

-mẹ không biết khuyên con thế nào,một là chia tay thì hai đứa trẻ lại cũng khổ vì thiếu vắng hơi ấm người cha hai là giống như mẹ lặng lẽ sống như một cái bóng để thi thoảng cha chúng về để chúng còn cảm nhận được một chút hơi ấm của người cha…

Bà khóc rồi vỗ vai tôi,tôi ngồi suy nghĩ cả đêm,nhìn hai đứa trẻ rồi quyết định sẽ nói rõ ràng với Đức cho rõ một lần…tôi lại sắp xếp bay vào sài gòn,hẹn Đức ra quán cafe …ngủ gật trên máy bay tôi mơ màng lời Đức nói ” TᏂασ mẹ mày bố mày thích thì bố mày đi,mày nên nhớ là mày theo không tao ,tao đéo cưới mày và chưa bao giờ có ý định cưới mày …”

Tôi bừng tỉnh đó là câu nói khi còn nhỏ tôi chứng kiến cha tôi nói với mẹ của tôi,thật sự k hiểu sao tôi lại mơ thấy lời nói đó lại được nói ra từ miệng của Đức…đó là điềm báo gì đó chăng?

anh ta mở cửa bước vào quán ánh mắt đầy vẻ lo sợ

-sao lại vào đây đột xuất vậy,sao k về nhà lại hẹn ra quán cafe

-chúng ta quen nhau thế nào nhỉ

-hôm nay em sao vậy?

-em còn nhớ khi đó gặp anh cũng vào ngày trời mưa như hôm nay,em đến mời anh nhập sản phẩm của công ty em,khi ra về anh còn đưa cho em chiếc áo mưa và rất lịch sự dắt xe cho em,thế rồi chúng ta nhắn tin và yêu nhau lúc nào không hay,anh cãi lại mẹ anh và vẫn ra ngoài sống cùng em như vợ chồng,rồi khi anh bị bắt chúng ta xa nhau sau đó lại cùng nhau đón chào hai đứa con ra đời…thế nhưng có lẽ anh đã quên những điều đó thật rồi…

Đức hiểu vợ đang có chuyện anh ta nắm lấy tay vợ trên mặt bàn …

-có chuyện gì có thể nói cho anh nghe được không

-anh có yêu người đó không giống như đã từng yêu em

Đức thấy nước mắt Trà rơi xuống tay anh ta ,anh ta nói trong giọng điệu run run

-anh chỉ yêu mình em anh thề đấy…

Tôi bật cười trong nước mắt…

-chúng ta chia tay đi,đêm qua cô gái đó dùng máy của anh gọi vào số em và em đã thấy toàn bộ cảnh hai người ân ái…

Đức ánh mắt cay cú vì Trinh dở trò nhưng anh ta vẫn nhất quyết nắm chặt tay vợ…

-cô ta là con gái của chủ tịch một hãng hàng không,cô ta thật sự chưa bao giờ anh để vào trong lòng cả,tất cả chỉ là lợi dụng thôi…

-chúng ta chia tay chẳng phải anh càng dễ dàng đạt được mục đích hay sao ,em rất nghèo không cha không mẹ vậy thì đâu có thể giúp gì được cho anh…cô ấy sẽ là sự lựa chọn tốt hơn

-anh không chia tay được,hãy chờ anh thêm chút thời gian thôi,khi anh đạt được thứ anh muốn anh sẽ đá đít cô ta ngay khi có thể

-anh đá đít cô ta ngay khi có thể sao,vậy còn em,anh có hiểu tâm trạng của em không …em xin lỗi nhưng em k thể chung chồng,em đã bỏ qua cho anh 1 lần nhưng anh đã nói dối em ,anh là kẻ đầy tham vọng

-em có nghĩ vì con không,mẹ anh vì con mà nhẫn nhịn còn em chồng vẫn yêu em nhưng em k thể nhẫn nhịn vì con và chờ anh vậy thì em có xứng đáng làm mẹ không,nếu chia tay anh sẽ k bh đến thăm chúng ,thế nên chúng ta không thể chia tay,anh lát phải bay rồi cứ về nhà chờ anh…

Đức đứng lên quay đi ánh mắt anh ta đầy vẻ lo lắng,ra bên ngoài anh ta nhìn thấy vợ đang ôm mặt khóc bên trong quán cafe,Đức nắm chặt tay rồi nhấc máy gọi cho Trinh…

-như anh đã nói vợ anh đã biết,chúng ta chia tay,chuyện dẫn đến hôm nay là do sự tính toán ngu xuẩn của em,em đã gọi cho vợ anh để cô ấy thấy chúng ta quan hệ,em là một con đàn bà bệnh hoạn

-chỉ vì em k muốn làm bồ của anh,em có tiền có địa vị k lý nào lại phải chui rúc

-vậy tìm thằng trai tân mà yêu

-đen thật đấy em lại chỉ thích anh cơ…thích ngay từ lần đầu gặp,chẳng lẽ lòng em k biết rằng anh chỉ muốn lợi dụng em để trèo lên vị trí phi công trưởng ….nếu chúng ta kết hôn anh sẽ được nhiều hơn thế…

-anh sẽ xin đi hãng khác,k cần gì nữa chúng ta kết thúc,chào em…

Đức nhắn tin vào máy của vợ ” anh xin lỗi nhưng anh yêu em,chúng ta đừng chia tay nhé được không”…

Trong cơn mưa to đi trên con phố Trà che chiếc ô đi như kẻ mất hồn khi nghĩ đến chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɧ nhưng vẫn muốn giữ vợ …đàn ông phải chăng toàn là những kẻ tham lam…

Tại ngã tư đường xe của Hưng k thể đi được vì tắc đường…lái xe nhìn dòng xe tắc phía trước

“sợ xếp sẽ không đến kịp rồi ạ”

-tôi sẽ đi bộ tắt có lẽ sẽ nhanh hơn …

Hưng xuống xe che chiếc ô đen đi trong cơn mưa,vội vã len qua dòng người ,bất chợt Trà va vào Hưng,chiếc ô bắn văng những giọt nước…Hưng và Trà một lần nữa chạm mặt nhưng Trà không nhận ra vội cúi đầu

-tôi xin lỗi ,thành thật xin lỗi

-ok ,không sao …ô của cô gẫy rồi cầm lấy ô của tôi mà đi trời mưa to lắm

-dạ thôi cám ơn anh ,anh cho tôi đi nhờ ra chỗ bến xe buýt là được ,ngay kia rồi…

-vậy cũng được,cô…cô k nhận ra tôi à

-chúng ta từng gặp nhau ạ…

Tôi chợt nhận ra người đàn ông lần trước liền sợ lùi lại thì anh ta tóm lấy tay…

-sẽ ướt người đấy…(tay kéo Trà lại)

Anh ta đưa tôi ra bến xe buýt,chúng tôi đứng trong cùng một chiếc ô,tôi chợt nghĩ lần nào gặp anh ta trời cũng mưa nhiều thế này…

-lần trước anh có thái độ rất kì lạ khi đó tôi rất sợ

-hôm đó tôi say nên đã lầm tưởng,rất xin lỗi Trà

-anh nhớ tên tôi ạ

-nhớ chứ,cô rất giống người tôi quen như chị em song sinh vậy

-đây có phải bài tán tỉnh quen thuộc của đàn ông không,vậy anh nhầm rồi tôi đã có gia đình

Hưng cười nhẹ

-chỉ là sự cố hiểu lầm tôi k cố ý cô rất giống bạn gái tôi…

-bài này thì càng quen hơn…vậy bạn gái anh đâu

Hưng chợt đổi sắc mặt

-chúng tôi đã chia tay

Tôi chợt lặng yên rồi đến trạm xe buýt

-anh cho tôi hỏi ,chia tay khi trong lòng còn yêu sẽ rất buồn đúng không ,giống như anh nói tôi giống bạn gái anh và khi đó anh nhận lầm nhưng lời nói của anh giống như vẫn còn rất yêu cô ấy,cảm giác còn yêu nhưng không thể bên nhau có đau lòng không,bên nào nặng tình hơn sẽ khổ hơn đúng không,tôi cũng sắp phải chia tay chồng và tôi vẫn còn rất yêu chồng nhưng lòng tôi không cho phép tôi dc mềm lòng…

-chúc cô gặp may mắn…

Người đàn ông cầm chiếc ô đen đó quay lưng đi chỉ chúc tôi may mắn và không trả lời gì thêm…Tôi quyết định về nhà của Đức…bước vào căn hộ chung cư tôi thở dài nhìn bàn làm việc của anh ta mà lòng chợt khó chịu …đúng lúc cửa bật mở cô gái tên Trinh vừa nói chuyện điện thoại vừa bước vào ” em chờ anh ở nhà anh đấy không biết đâu”

cô ta thấy tôi vội buông máy …

-chào em

-chồng em k có nhà nên lúc khác chị hãy tới

-em k ghen chút nào sao

-có chứ,nhưng chồng em nói chỉ kiếm chỗ xả qua đường nên em cũng nguôi ngoai

-xả sao,em hiểu thế nào về định nghĩa qua đường,chồng em chỉ nói dối em thôi

-em tin anh Đức sẽ biết quay đầu

-sao k chia tay đi cho nhẹ lòng,chị đang nói phương án tốt nhất cho em

-chị có vẻ là người có ăn học vậy mà quên môn đạo đức thì phải ,em là vợ chính thức của anh Đức ,ở đâu ra có chuyện bồ lại khuyên vợ chia tay đi,chị đang đi ngược quy luật thì phải

-chị k thích nói nhiều vs con nhà quê như em ,ok…em nên chia tay trước khi mất tất cả ,kể cả việc nuôi con em cũng k có quyền đâu,chị nói là sẽ làm được

-vậy tôi chờ chị ,chờ độ trơ trẽn của chị đi tới đâu,tôi sẽ đi tới cùng với chị,còn bây giờ tôi phải đi tắm rửa ngủ ngon lành trên giường chờ chồng về,chị biết khoảng cách trân trọng là gì không,khi ngủ vs em chồng em nâng niu em chứ không vờn như mèo vờn chuột như khi ngủ vs chị…đó chính là khoảng cách giữa vợ và bồ…

Trinh tức nắm chặt tay ngước mắt nhìn tôi rồi cười nhếch mồm

-chúng ta giờ mới chỉ bắt đầu thôi…

-như em đã nói em chờ chị ,chị làm gì em cũng sẽ chiến với chị k ngại đâu ạ…

Cô ta đóng rầm cửa và tôi đổi sắc mặt …

Trinh ra bên ngoài cửa gọi cho ai đó ” em cần chị tư vấn giúp em vụ này em muốn anh Đức là chồng em bằng mọi giá”

bên kia đầu dây một người đàn bà môi đỏ nói qua điện thoại giọng đầy bí ẩn ” Yên tâm anh ta sẽ là của em ,chị sẽ giúp em khiến cho con vợ nó k thể ngóc đầu lên được”…

Trinh cười trong thang máy ,nụ cười của một con giáp 13 trơ trẽn định hãm hại vợ của người cô ta yêu…

---------