Chương 5: Truy Cầu

"Ayres, anh đã về."

Minh Khê chạy lon ton đến trước mặt Ayres vừa bước xuống khỏi cơ giáp, gương mặt ửng hồng vì phấn khích, cậu giơ cao chiếc cốc thủy tinh trong tay: "Hôm nay tôi đã tìm thấy quả kỷ tử gần khu trại đấy, có thể pha nước uống."

Ayres nhận lấy chiếc cốc, mặt không biểu cảm nói: "Cảm ơn."

Minh Khê dường như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh. Cậu chắp tay sau lưng, ánh mắt lơ đãng mở lời: "Nơi tìm thấy kỷ tử có một rừng phong rất đẹp, anh muốn cùng đi xem không?"

Liên tục tặng đồ nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên cậu đưa ra yêu cầu, sau đó nhận được sự từ chối không chút do dự của Ayres -

"Không đi."

"À..."

Khóe mắt Minh Khê thất vọng cụp xuống, cậu có một đôi mắt đào hoa hay cười, khóe mắt cụp xuống trông vô cùng đáng thương, Ayres luôn cảm thấy mình nên nói thêm điều gì đó, tuy nhiên anh nghĩ cả nửa ngày, vẫn chưa kịp nói, Minh Khê đã nhanh chóng cười rộ lên, xoay người vẫy tay rồi chạy đi.

"Vậy để lần sau có cơ hội nhé, nhớ uống nước kỷ tử."

Ayres vặn nắp cốc, nước bên trong vẫn còn ấm, anh thử uống một ngụm.

Một cơn gió thu nổi lên, lá cây xào xạc, thời tiết trên Hoang Tinh ngày càng lạnh.

.

Vào lần thứ hai mươi lăm Minh Khê đợi Ayres về trại và nói "Ayres, anh đã về", bọn họ đã hình thành một quy trình vô cùng quen thuộc, Ayres tuy thái độ lạnh nhạt, nhưng chưa từng từ chối đồ cậu tặng, Minh Khê cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.

Hôm nay Minh Khê vừa đưa cốc nước kỷ tử ấm áp qua, liền phát hiện trên tay áo phải của Ayres có một vết rách, cậu giật giật mí mắt, lo lắng hỏi: "Ayres, anh bị thương sao? Tay áo bị làm sao vậy? Anh gặp nguy hiểm sao?"

Một loạt câu hỏi ném tới, Ayres cử động cánh tay, nói: "Không sao, gặp một con dị thú, chỉ là quần áo bị rách."

Minh Khê thở phào nhẹ nhõm, giữa mày mắt vẫn còn vương vấn nỗi lo lắng không thể xua tan, cậu cúi đầu ủ rũ: "Bên ngoài nguy hiểm lắm sao? Xin lỗi, em đều không thể giúp được gì cho anh."

Beta không thể điều khiển cơ giáp, trên chiến trường thường đảm nhiệm công tác hậu cần.

Nghe vậy, alpha mím môi nói: "Không liên quan đến cậu."

Đôi mắt Minh Khê trong nháy mắt mở to, cậu im lặng nhìn Ayres một cái, sau đó uể oải nói: "Đưa áo khoác cho tôi đi, Ayres, tôi giúp anh khâu lại, được không?"

"Không cần, anh còn nhiều đồ dự phòng." Vừa dứt lời, Minh Khê xoay người bỏ đi, cũng không giống như thường ngày vui vẻ quay đầu vẫy tay, Ayres khó hiểu nhíu mày, sờ sờ lỗ rách trên tay áo.

Sáng sớm hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Ayres vừa đi đến cửa trại đã chú ý đến bóng dáng co ro một bên, sương sớm buông xuống, beta lạnh đến mức ôm chặt cánh tay liên tục dậm chân.

Sắc mặt Ayres lạnh xuống: "Cậu đến làm gì?"

Nhiệt độ buổi sáng sớm không thích hợp cho beta và omega, thời gian này trong trại chỉ có alpha hoạt động.

Nụ cười vừa nở trên môi Minh Khê vì nhìn thấy Ayres lại xụ xuống, cậu không hiểu ý của Ayres, cậu cho rằng hành động tặng đồ của mình đã được Ayres ngầm đồng ý.