Chương 23: Quả Chua

Nhận ra điều này, Minh Khê cố chịu đựng sự khó chịu trên người mà xuống giường, trong phòng chỉ có một mình cậu, cậu ngáp một cái.

Mỗi lần kết thúc, Minh Khê đều trở về ký túc xá của mình để tắm rửa. Cậu mặc quần áo xong, đi ngang qua bàn thì nhìn thấy trên bàn còn lại nửa bát cháo thịt nạc. Cậu khựng lại, lặng lẽ dọn dẹp bát, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Minh Khê rất mệt, tối qua cậu phải đến tận nửa đêm mới ngủ được, kết quả là ngủ một mạch đến trưa.

Cậu đứng bên bồn rửa bát, cháo để qua đêm trông rất khó coi, đặc quánh thành một cục, mang theo mùi tanh nhẹ. Cậu đổ cháo vào thùng rác.

...

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, ánh nắng vừa phải, cỏ xanh mơn mởn, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, nhưng không hề buốt lạnh.

Hai omega vừa đùa giỡn vừa đi dạo quanh khu cắm trại, có hai con chim bay qua đầu, lượn một vòng rồi đậu trên cây hót líu lo với họ. Tiếng hót thanh thúy, du dương, họ dừng bước, ngẩng đầu nhìn tổ chim trên cây.

"Oa, lúc đó thấy anh ta ngày nào cũng ân cần, lại đưa đồ ăn, lại đưa nước, bây giờ là trực tiếp dâng hiến bản thân luôn rồi, thật là có tâm cơ."

Hai con chim bắt đầu chải lông cho nhau, họ liền dừng lại vừa xem vừa tán gẫu.

Aaron bĩu môi, "Ayres là alpha cấp SSS quý giá của Đế Quốc, chỉ có omega ưu tú nhất mới xứng với anh ấy, Hoàng đế bệ hạ cũng rất quan tâm đến hôn sự của anh ấy, thật không biết beta kia lấy đâu ra dũng khí, cậu ta cho rằng thừa dịp kỳ mẫn cảm mà chen chân vào là có thể làm phu nhân công tước sao? Cậu ta chỉ là một beta thôi, Ayres sao có thể chấp nhận một beta chứ."

"Hơn nữa, Lilith.Monsanto, người phụ nữ đó... cô ta không phải là một omega đơn giản."

"Tôi chỉ có thể nói... bội phục dũng khí của cậu ta."

Hai con chim chải lông xong, vỗ cánh bay đi, hai omega cũng thong thả rời đi, không để ý đến người đang đứng sau gốc cây.

Minh Khê ôm chăn trong lòng, có chút khó khăn, che khuất nửa khuôn mặt cậu.

Đợi tiếng bước chân của hai omega hoàn toàn biến mất, cậu mới bước ra từ sau gốc cây, tìm thấy tảng đá lớn phơi nắng hôm qua, trải chăn lên đó, chờ đợi ánh nắng ấm áp phơi khô chăn, tỏa ra mùi hương ấm áp.

"Cậu đang làm gì vậy?" Đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng khéo léo.

Minh Khê quay đầu lại, nở nụ cười đáp: "Percy, tôi đang phơi chăn, hôm nay nắng đẹp."

"Quả thực rất đẹp." Percy chớp chớp đôi mắt xanh biếc, "Hôm nay còn tưới rau không?"

Minh Khê bật cười: "Tưới sau, không thể tưới nước quá thường xuyên, rau sẽ bị úng." Nói đến đây, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dừng lại một chút, hỏi: "Mấy hôm trước tôi hái được một ít quả, cậu có muốn ăn không?"

"Muốn ăn!"

"Cậu đợi chút, tôi lấy cho cậu."

Minh Khê lấy một túi quả đỏ ra, chia một nửa cho Percy: "Tất cả đều tặng cậu, tôi và bạn tôi hai người cũng không ăn hết."

"A, cậu không tặng cho Ayres ăn sao?" Percy hỏi.

Cậu ấy hỏi một cách tự nhiên như vậy.

Minh Khê thuận tay cầm một quả lên cắn một miếng, thịt quả ngậm trong miệng, rất chua rất chua, cậu phải mất một lúc lâu mới nuốt xuống được, chua đến mức không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

Cậu không nói, Percy cũng im lặng, hai người ngồi cạnh nhau trên mép đá, phơi nắng ăn quả, chỉ là Minh Khê ăn một quả chua rất lâu rất lâu.