Chương 22: Quả Chua

Nhìn một hồi, khuôn mặt Ayres gần như sắp dán lên Minh Khê.

Minh Khê cảm nhận hơi thở nóng hổi phả vào mặt, toàn thân nổi da gà, cậu lùi lại một bước: "Ayres, là anh sao?" Cậu mím môi, có chút không vui, "Anh còn như vậy nữa, tôi sẽ giận đấy."

Ayres thẳng người dậy, cúi đầu nhìn đỉnh tóc cậu: "Bật đèn."

Vừa dứt lời, căn phòng bỗng sáng rực, soi rõ hai người đang đứng đối diện nhau.

Minh Khê nhìn Ayres trước mặt, nhỏ giọng oán trách: "Anh thật quá đáng."

Ayres không nói gì, Minh Khê đã sớm quen với sự im lặng của anh, đành phải chuyển chủ đề: "Vẫn còn khó chịu sao? Có muốn đến phòng trị liệu xem thử không? Uống cháo trước đi, còn nóng, để ấm bụng."

Cậu mở hộp cơm đặt lên bàn, cháo thịt bốc khói nghi ngút, hương thơm phả vào mặt, đôi mắt cậu dịu dàng, khiến người ta muốn bắt nạt.

Ayres nghe cậu lải nhải đến tâm phiền ý loạn, từ phía sau ôm chầm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu, hít hà mùi hương đào mật ngọt ngào làm xao động lòng người, giọng trầm khàn hỏi: "Bây giờ có thể ôm chưa?"

Minh Khê theo bản năng khẽ rên một tiếng, cậu vội vàng cắn môi dưới, lắc đầu, sắc mặt Ayres lạnh đi, lại nghe cậu nhẹ giọng khuyên: "Anh uống cháo trước đi, không thì nguội mất."

Sắc mặt Ayres dịu lại, đẩy Minh Khê ngồi xuống ghế, vẫn ôm người không buông: "Cậu uống đi."

Minh Khê cứng đờ lưng, há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói, cậu cầm thìa chậm rãi múc cháo, chưa được mấy miếng, người phía sau đã áp sát lại, đầu kề đầu, mặt kề mặt: "Cho tôi một miếng."

Mặt Minh Khê đỏ bừng, cậu múc một thìa cháo, run rẩy đưa đến bên miệng Ayres, alpha ngậm lấy thìa, từng chút một liếʍ sạch cháo trên thìa, bên tai Minh Khê vang lên tiếng động khe khẽ.

"Còn... còn muốn nữa không?" Minh Khê hỏi.

"Ừ."

Thế là Minh Khê cứ thế đút thêm vài thìa nữa.

Một bát cháo đã vơi đi một nửa, Ayres đột nhiên giữ tay Minh Khê lại.

Minh Khê: "Sao..."

Ayres quay đầu, bất ngờ liếʍ lên má Minh Khê, động tác chẳng khác gì lúc liếʍ cháo.

Đợi đến khi Minh Khê phản ứng lại, Ayres đã liếʍ xong, anh nhẹ nhàng ngậm lấy một miếng thịt mềm trên mặt Minh Khê, đôi mắt xanh nhìn cậu chằm chằm, lẩm bẩm hỏi: "Bây giờ có thể hôn chưa?"

Minh Khê có chút tức giận, lại không hiểu sao có chút buồn cười, cậu không nói gì, Ayres cứ nhìn cậu như vậy, đôi mắt xanh lạnh lẽo kia nhìn lâu khiến người ta hoảng hốt, Minh Khê đành nhẹ nhàng gật đầu.

Ayres nhận được sự đồng ý của beta, nhưng vẫn không vui lắm, anh bóp cằm Minh Khê, hung hăng hôn lên, như thể đang rất đói, anh cắn nhẹ lên hạt châu môi yêu thích nhất.

.

Ayres trong lòng đầy uất ức, cả đêm ra sức giày vò Minh Khê, khiến cậu khóc mấy lần, cuối cùng Minh Khê khóc đến ngất đi, anh mới dừng lại.

Trong không khí, mùi hương tuyết tùng và hoa hồng nồng đậm xen lẫn với mùi đào mật nhàn nhạt, quấn quýt lấy nhau, không còn sự ngăn cách của thuốc ức chế, tin tức tố alpha cấp bậc siêu cao ngang ngược bá đạo xâm chiếm toàn thân beta, từng chút một nuốt chửng mùi hương đào mật.

Thế là không lâu sau, mùi hương đào mật nhàn nhạt kia hoàn toàn biến mất.

Minh Khê bỗng nhiên tỉnh giấc, cậu ngơ ngác một lúc, ánh mắt đảo quanh căn phòng.

Ánh sáng từ cửa sổ hé mở chiếu vào, căn phòng yên tĩnh, mọi đồ đạc đều sạch sẽ ngăn nắp, không có bất kỳ vật dụng linh tinh nào, mang theo cảm giác lạnh lẽo không chút hơi ấm con người.

Đây là phòng của Ayres.