Chương 20: Cậu Sợ Bị Omega Hôm Nay Hiểu Lầm Sao?

Alpha cao lớn tuấn tú đứng ở rìa mảnh đất nhỏ, dùng đôi mắt xanh thẳm lặng lẽ nhìn cậu, đường nét ngũ quan của alpha tuy sắc bén, nhưng không hề thô kệch, ngược lại thanh tú cao quý, chỉ là anh luôn lạnh lùng, liền khiến cả người như tuyết trên núi cao khó có thể đến gần.

Minh Khê giật mình, cậu hoàn toàn không nhận ra Ayres đã đứng đó từ lúc nào, cậu vỗ vỗ đất trên tay, chống tay lên đùi từ từ đứng dậy: "Ayres... anh đã về."

Ayres "ừm" một tiếng, ánh mắt rơi trên người Minh Khê ẩn chứa độ nóng như có thực chất, Minh Khê bị nhìn đến mức tâm hoảng ý loạn, nghe thấy anh dùng giọng trầm thấp nói: "Muốn uống cháo."

Giống như đang làm nũng vậy.

Miệng Minh Khê nhanh hơn não: "Tôi về nấu cho anh."

.

Sau khi tạm biệt Percy, Minh Khê vào bếp nhỏ nấu cháo.

Trong tinh thuyền luôn duy trì nhiệt độ ổn định, ánh lửa của đá huỳnh thạch chiếu lên mặt Minh Khê, nhuộm một mảng đỏ ửng, cậu chuyên chú thái rau, động tác rất thành thạo, lá xanh lộ ra trên đầu ngón tay trắng nõn, móng tay tròn trịa, giống như ngọc bích ướŧ áŧ.

Ayres đứng ở cửa chăm chú nhìn cậu.

Rau đã cho vào nồi, đậy nắp vung, Minh Khê cúi đầu rửa tay, phía sau đột nhiên dán lên một l*иg ngực rắn chắc, hai tay alpha từ phía sau ôm lấy cậu, hơi thở nặng nề quanh quẩn ở cổ sau.

Minh Khê vội vàng nắm lấy tay Ayres: "Ayres, không thể ở đây."

"Ừm."

Thế nhưng ngay sau đó, vai Minh Khê chìm xuống, đầu Ayres tựa lên vai cậu, mái tóc ngắn màu vàng mềm mại cọ vào mặt cậu, đường nét sắc bén của hàm dưới cấn đến mức cậu đau nhức.

Ayres dùng mũi ngửi: "Có mùi gì đó."

Minh Khê: "Hả?"

Chẳng lẽ là mùi mồ hôi?

Cậu lập tức quên mất lo lắng về tư thế hiện tại của hai người, căng thẳng hít mũi ngửi, ngoài mùi thơm của cháo, cái gì cũng không ngửi thấy.

Mũi Ayres cuối cùng dừng lại ở vị trí tuyến thể của Minh Khê, anh nhìn chằm chằm dấu răng trên đó, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn: "Hương đào."

Minh Khê không nhịn được run rẩy, lắp bắp nói: "Là... là mùi sữa tắm thôi, được rồi Ayres, ở bên ngoài không thể như vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy, đợi về rồi... được không?"

Ayres nhíu mày: "Bị nhìn thấy thì sao?"