Chương 2: Rơi Vào Hoang Tinh

"A, Randy, cậu không sao thật tốt quá." Minh Khê choáng váng ôm Randy một cái.

"Trời ơi, mặt cậu nóng quá, Minh Khê, cậu sốt rồi."

.

Cơn sốt dữ dội của Minh Khê phải đến ba ngày sau mới khỏi hẳn. Trong ba ngày này, cậu cũng đã hiểu rõ tình hình hiện tại thông qua Randy.

Tinh thuyền "Ưng Chuẩn" mà họ đang đi đã gặp phải bão vũ trụ trong quá trình di chuyển, bị dòng xoáy cuốn vào hành tinh hoang chưa từng được phát hiện này. "Ưng Chuẩn" bị hư hại nghiêm trọng trong quá trình rơi, trạm tín hiệu duy nhất có thể liên lạc với thế giới bên ngoài không thể sử dụng. Không chỉ khóa huấn luyện tốt nghiệp của họ không thể tiếp tục, mà hiện tại liệu có thể liên lạc được với đế quốc, liệu có thể trở về Đế Tinh hay không đều là một ẩn số.

Randy thở dài chán nản, "Cũng may là mọi người trong đội đều được tìm thấy an toàn, dinh dưỡng lỏng của chúng ta đủ dùng, khoang trị liệu cũng không bị hư hại, chỉ là không biết còn có thể quay về được không."

"Đừng lo lắng Randy." Minh Khê an ủi hắn ta: "Cơ sở tín hiệu nhất định có thể sửa được, hơn nữa Đế tinh nhất định sẽ tìm thấy chúng ta, đội chúng ta còn có ngôi sao của đế quốc mà."

Ayres chính là thành viên hoàng thất của Đế quốc Olen, là huyền thoại năm nào cũng đứng đầu trường quân sự Terrian, là alpha cấp SSS duy nhất trong trăm năm của đế quốc.

Randy được lý do này an ủi, "Nói đến cũng phải, lần này cứu cậu về cũng là Ayres đấy."

"Đúng vậy, may mà anh ấy tìm được tớ, nếu không bây giờ cậu đã không gặp được tớ rồi."

Ngày thứ tư Minh Khê đã có thể bò dậy, cậu đi một vòng quanh khu trại, cái gọi là khu trại, chính là được cải tạo từ tàu vũ trụ, tuy rằng bên ngoài tàu vũ trụ bị hư hại nghiêm trọng, nhưng các thiết bị sinh hoạt bên trong vẫn có thể sử dụng, mỗi ngày đều có hai alpha tuần tra xung quanh.

Xem ra cuộc sống trên hoang tinh thực sự không có gì đáng lo ngại, nhưng beta không ngoan ngoãn như omega, thường xuyên tìm kiếm một số thức ăn cải thiện đời sống ở gần khu trại.

Randy dẫn Minh Khê rẽ trái rẽ phải, tìm thấy một cái ao trong rừng, hắn ta loay hoay với dụng cụ câu cá, Minh Khê thò đầu nhìn xuống nước: "Thật sự có cá ở đây sao?"

"Tất nhiên." Randy tự tin tràn đầy, "Hôm nay nhất định sẽ câu được, chúng ta không cần phải uống dinh dưỡng lỏng nữa."

"Cố lên." Minh Khê nắm chặt tay cổ vũ hắn ta, sau đó đợi một tiếng đồng hồ không có việc gì làm liền chạy đi khắp nơi, cậu phát hiện một cái cây đầy quả, có mấy con sóc thò đầu ra giữa các cành cây, cảnh giác nhìn cậu.

Minh Khê cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, bắt đầu cởϊ áσ khoác ra hái quả.

Buổi trưa trở về, hai người đều thu hoạch đầy ắp, Minh Khê nhìn những con cá lớn đang nhảy nhót trong thùng nhỏ, vui vẻ khen ngợi Randy: "Cậu quả nhiên rất giỏi Randy, như vậy chúng ta sẽ có canh cá để uống."