Chương 2: Khó khăn

Dịch: Anh Nguyễn

Điều chỉnh giường đến độ cao thích hợp, Ổ Tịch cầm cốc nước đưa cho người đàn ông.

Tống Yến không có đưa tay ra, cau mày nói: "Ở khoảng cách xa như vậy, tôi làm sao có thể uống được?"

Ổ Tịch lập tức đưa cốc nước về phía trước, giây tiếp theo, cậu hơi mở to mắt, Tống Yến quả nhiên uống hết nước trong tay hắn.

Uống nước xong, Tống Yến ngửa người ra sau, ngực hơi phập phồng, nói: "Gọi Hình Cửu."

Hình Cửu rất nhanh đã tới nơi này, cuối cùng không cần một mình đối mặt với Tống Yến, thần kinh căng thẳng của Ổ Tịch cũng thả lỏng, nhìn thấy hai người có chuyện quan trọng, liền sáng suốt đi ra ngoài.

Vừa bước tới cửa, giọng nói của Tống Yến vang lên.

"Cậu đi đâu?" Đôi mắt hắn nhắm nghiền, dường như đang thản nhiên nhìn về phía cánh cửa.

Ổ Tịch cúi đầu, ánh mắt rơi xuống dưới chân mình, nói: "Tôi, đi ra ngoài đứng."

"Tôi đói quá, xuống lầu mua đồ ăn đi."

Khả năng hồi phục của Alpha mạnh hơn nhiều lần so với người bình thường, hắn vừa trải qua một cuộc phẫu thuật và chỉ ngủ được 5 tiếng mà đã có thể nói chuyện và ăn uống bình thường.

Sau khi mua được thứ gì đó tốt, Ổ Tịch mới có phản ứng.

Mua xong một món ngon, Ổ Tịch mới phát hiện mình thực ra đã mua cháo trứng và thịt nạc bảo quản.

Cậu không biết nấu ăn, chỉ giỏi nhất là nấu cháo thịt nạc và trứng trầu. Khi mới đến nhà Tống Yến, mỗi tối cậu đều nấu cho mình một bát cháo trứng luộc và thịt nạc.

Tống Yến thỉnh thoảng lại về sớm, trùng hợp gặp cậu đang ăn cháo, bị người khác theo dõi, Ổ Tịch ngượng ngùng ăn một mình, khách khí mời chào.

Cậu vốn tưởng rằng Tống Yến sẽ không ăn đồ ăn đơn giản như vậy, không ngờ hắn lại hừ nhẹ một tiếng, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Sau đó, Tống Yến thường xuyên về nhà nấu cháo.

Tiếng còi báo động trên đường báo động cho Ổ Tịch, cậu ném trứng củ cải và cháo thịt nạc vào thùng rác và mua đồ ăn mới.

Lối vào bệnh viện yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, nhưng xung quanh vẫn có phóng viên, ôm đồ nghề tựa vào các góc, nằm trên bồn hoa mà ngủ.

Ổ Tịch đi ngang qua những người này, tiến vào bệnh viện. Đến cửa chuồng ngựa, cậu dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

"Mời vào." Hình Cửu nói.

Ổ Tịch đẩy cửa ra, hai người tiếp tục nói chuyện, không vì cậu đến mà gián đoạn cuộc trò chuyện.

"Sáng mai hãy kiểm soát hiện trường, chỉ có truyền thông chính thống mới được phép vào phỏng vấn."

“Được rồi, tôi đã nhờ người viết kịch bản rồi, bây giờ boss có muốn đọc không?” Hình Cửu lấy ra một tập hồ sơ.

"Cứ để nó đi, tôi sẽ xem xét nó sau."

Hình Cửu do dự và nói, “Boss, không sao chứ Cuộc phỏng vấn có thể được hoãn lại cho đến buổi chiều cũng được? Cơ thể hiện tại của anh…”

"Tôi hiểu tình trạng cơ thể của mình." Tống Yến cắt đứt lời Hình Cửu, ánh mắt rơi vào bên cạnh Ổ Tịch: "Cậu mua cái gì đấy?"

Ổ Tịch sửng sốt một chút, đáp: “Cháo.”

Nghe được câu trả lời này, Tống Yến cau mày nói: "Mang tới đây."

Ổ Tịch mím môi, bước nhanh tới, đặt nó lên bàn ăn trên giường bệnh, mở túi đóng gói ra, bên trong lộ ra rau củ xé nhỏ và cháo thịt lợn.

Đặt thìa xuống, Ổ Tịch thu tay lại, đang định bước sang một bên thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại, hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen láy của Tống Yến hỗn loạn, Ổ Tịch cứng đờ, máu toàn thân dường như ngừng chảy.

Cuối cùng, người đàn ông không nói gì, buông tay cậu ra. Ổ Tịch nhanh chóng rút tay lại, lùi lại một bước, tay còn lại nắm chặt cổ tay cậu.

“Gọi y tá tới đây.” Tống Yến mệt mỏi tựa lưng vào gối.

Hình Cửu gọi điện thoại, ngay sau đó y tá cũng tới. Đó là một nữ Beta yếu đuối, cầm bát đút cháo cho Tống Yến bằng động tác nhẹ nhàng.

Hóa ra người đàn ông này thậm chí còn không còn sức để nhặt một chiếc thìa.

Tống Yến ăn xong cháo mới khôi phục lại một chút, giải thích một số chuyện cho Hình Cửu.

"Boss, a h nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta ra ngoài trước." Hình Cửu nói.

Tống Yến nhắm mắt lại, gật đầu.

Ổ Tịch đi theo phía sau Hình Cửu, chuẩn bị cùng nhau rời đi.

"Cậu ở lại đây." Tống Yến không nói rõ là ai, Ổ Tịch vẫn như cũ dừng lại.

Khi cánh cửa đóng lại, Ổ Tịch và Tống Yến bị bỏ lại trong phòng bệnh.

Không khí xung quanh ngột ngạt, Ổ Tịch nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, vết chích sắc bén khiến cậu tỉnh táo.

"Trên bàn có một bản thảo, đọc cho tôi nghe." Tống Yến nói, khuôn mặt hắn tái nhợt do mất máu quá nhiều, có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh dưới da.

Trong kịch bản là bài phát biểu của Tống Yến vào sáng mai. Những câu hỏi và câu trả lời anh sẽ gặp, mỗi câu đều hoàn hảo.

Ổ 6 đứng cạnh giường bệnh đọc kịch bản. Đọc một đoạn của Tống Yến sẽ khiến cậu dừng lại, rồi tiếp tục.

"Tống tiên sinh, tôi nghe nói..." Nhìn thấy những lời sau đây, Ổ Tịch cổ họng như bị bóp nghẹn, thanh âm đột nhiên đình chỉ.

Tống Yến hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt: "Tiếp tục."

"Tống tiên sinh, tôi nghe nói anh chưa hẹn hò với ai kể từ khi vợ anh qua đời hai năm trước. Nếu anh được bầu làm đại biểu quốc hội, anh có còn tính đến chuyện tình cảm mới không?"

Nói xong, trong phòng bệnh im lặng hồi lâu, Ổ Tịch cụp mắt xuống, tay cầm tờ giấy khẽ run lên.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng để củng cố địa vị của bản thân, Tống Yến lại dùng cái chết của chị cậu để thăng chức lần nữa.

Hai năm trước, Ổ Tịch nhìn thấy Tống Yến lần đầu tiên trong đám tang của chị gái. Đám tang thật hoành tráng, chỉ có một từ không thể diễn tả được - quang cảnh đẹp.

Vâng, nó rất đẹp.

Nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị đã đến dự đám tang. Tống Yến trong bộ vest đen và cầm ly rượu, mọi người vây quanh hắn. Với nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt, không hề có chút buồn bã, như thể đây là một bữa tiệc được tổ chức đặc biệt dành cho hắn vậy.

Là người thân duy nhất bên cạnh chị gái, Ổ Tịch ngồi quỳ trước tế đàn tâm linh, nhìn lạc lõng, cậu và chị gái giống như những chú hề vô tình bước vào sân khấu.

Sau tang lễ, theo thư ký của Tống Yến nói, chị gái của cậu đã giao phó cậu cho Tống Yến trước khi cô ấy chết, và bằng cách này, cậu đã chuyển đến nhà của Tống Yến và chị của cậu ấy.

Một thời gian sau, Tống Yến có lẽ đã chán nản, không muốn tiếp tục tính cách trìu mến của mình, quay người lại sắp xếp người ném cỤa vào khoa phân khu, thế là bắt đầu cơn ác mộng kéo dài suốt hai năm.

Tống Yến lên tiếng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

"Cậu nghĩ tôi nên trả lời thế nào?” Người đàn ông này rõ ràng đang làm khó cậu.

Ổ Tịch rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Trên giấy có đáp án.”

"Tôi đang hỏi cậu." Ánh mắt của Tống Yến giống như một con dao sắc bén chém vào mặt Ổ Tịch.

L*иg ngực cậu như bị một ngọn giáo sắc nhọn chém qua chém lại, không khí cậu hít vào phổi biến thành hàng nghìn lưỡi dao, tờ giấy trên tay nhàu nát.

"Tôi không biết." Sắc mặt của Ổ Tịch tái nhợt.

Tống Yến hừ lạnh nói: "Không nghĩ đến quan hệ mới là ngu ngốc, đó là việc của kẻ ngu ngốc, đọc tiếp đi."

Răng cậu cắn vào thịt bên trong môi, mùi máu lan tỏa trong miệng.

“Đáp: Đối với một số người, một lần trong đời là đủ…”

Bình luận và đề cử truyện nha (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)