"Rõ ràng là bà cho rằng tôi và Tiểu Thiên dễ bắt nạt, muốn cướp đồ của nhà chúng tôi, nếu chúng tôi không đưa cho bà, bà sẽ đánh chúng tôi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ đồ đạc của gia đình mình. Tôi không ngờ bà là người xấu mà đi tố cáo trước, bà có thể tự mình nói xem, bà đã lấy đi bao nhiêu thứ trong nhà tôi rồi? Bà còn không tiếc lấy đi chăn bông của tôi, bà là muốn tôi và Tiểu Thiên lạnh cóng mà chết, rồi sau đó âm thầm chiếm đoạt toàn bộ tài sản của gia đình chúng tôi.”
"Tao, bọn tao không như thế, Tĩnh Nghiên, mày đừng có nói nhảm."
Lạc Ái Thanh biết mình làm sai rồi, dỗ dành gạt qua mặt chị em Lạc Tĩnh Nghiên thì còn được, nhưng không thể lừa gạt qua mặt được người khác.
Hàng xóm đều cảm thấy lời cô nói có lý, dạo này họ thường thấy Lạc Ái Thanh và Lý Bảo Quân lấy đồ từ trong nhà họ Lạc ra, chính là bắt nạt hai đứa trẻ biết ít, dễ dụ dỗ.
Trước đây họ rất hòa thuận với ba Lạc và mẹ Lạc, họ đều biết rằng trong thời đại đặc thù này, có rất nhiều người bị bắt là bị buộc tội oan, hầu hết những người hàng xóm đều không muốn vào lúc này bỏ đá xuống giếng.
Còn những người còn lại đều không muốn xen vào chuyện của người khác, lắc đầu, trở về phòng của mình, xem náo nhiệt qua khung cửa sổ.
“Chị.” Lạc Trường Thiên khập khiễng đi ra, ôm Lạc Tĩnh Nghiên khóc. “Ôi chị ơi, chân em đau quá, họ đánh em đau quá, em sợ sẽ bị què mất.”
Lạc Tĩnh Nghiên ôm cậu vào lòng: "Tiểu Thiên, chúng ta thật đáng thương, là lỗi của chị gái không bảo vệ được cho em."
Hai chị em ôm nhau khóc lóc thảm thiết.
Lạc Ái Thanh sốt ruột chỉ vào Lạc Trường Thiên: "Thằng súc sinh này, mày nói bậy. Bọn tao ai đánh mày? Mày không được lừa gạt người khác."
Một câu về " Thằng súc sinh" này thực sự khiến mọi người khó chịu, một người hàng xóm đứng dậy chỉ vào Lạc Ái Thanh và nói: "Thằng súc sinh? Đó là cách bà gọi cháu trai của bà sao? Thấy bố mẹ tụi nhỏ có chuyện, thân là một người dì, tại sao bà không chăm sóc cho hai đứa nhỏ, còn nhân lúc này bỏ đá xuống giếng cướp đoạt đồ đạc nhà người ta, bà cũng quá ác độc.”
"Tôi-chúng tôi không làm vậy."
“Chân cháu đau quá, ô ô ô.” Lạc Trường Thiên lại càng khóc lớn hơn.
Lạc Ái Thanh sợ mình lại bị chỉ trích nên đã tóm lấy Lý Bảo Quân và Lý Hồng Anh chuẩn bị bỏ trốn.
"Mấy người đừng có mà rời đi, xem chân cho Trường Thiên đi."
Nhưng ba người không dám dừng lại, vội vàng trốn ra khỏi viện như chó nhà có tang.
Sau khi họ rời đi, một người hàng xóm thấy hai anh em đáng thương liền đến hỏi: "Chân của Trường Thiên thế nào rồi? Tốt nhất là nên đưa cậu bé đến bệnh viện xem."
Lạc Tĩnh Nghiên cảm kích nhìn đối phương: “Cảm ơn chú, cháu biết thân phận của chugs cháu rất nhạy cảm, cho nên cháu sẽ không làm phiền chú. Cháu sẽ nghĩ cách đưa Trường Thiên đến bệnh viện. Cái kia, cháu sẽ dìu em ấy vào nhà trước đã, xem xét tình hình rồi tính sau, cảm ơn.”