Chương 26: Thê Thảm 1

Dù chị gái anh có mạnh đến đâu thì cậu cũng là đàn ông, cậu phải bảo vệ chị gái mình.

Lạc Tĩnh Nghiên quay lại, bước tới gần Lý Hồng Anh và đá cô ta hai lần, khiến Lý Hồng Anh hét lên đau đớn.

Cô lắc lắc cổ tay mình vài cái, hôm nay được đánh thật là thoải mái nha!

Cô liếc nhìn một nhà ba người kia rồi nói: "Các người muốn tự mình rời khỏi đây hay muốn tôi đá bay các người ra ngoài?"

Lạc Ái Thanh nghiến răng nghiến lợi, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế hoạch xấu xa.

"Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Trường Thiên, bọn mày đánh chú dì, chị họ của mày, bọn mày không quan tâm đến bất kỳ mối quan hệ gia đình một chút nào, tao phải tìm người trong viện này đến phân xử, để cho bọn họ xem bọn mày là người như thế nào.”

Bà ta nói về sau, người trong viện này chẳng lẽ còn không đuổi được hai anh em ra ngoài.

Lạc Tĩnh Nghiên mặt không biểu tình xua xua tay: "Tùy bà! Nhưng nếu tôi nghe được bà nhắc đến tên của tôi và Tiểu Thiên, tôi sẽ xé nát miệng của bà."

Sau khi một nhà ba người Lạc Ái Thanh đi ra ngoài, vậy mà Lạc Ái Thanh thực sự đã đi tìm một người hàng xóm ở đây để phân xử.

Bà ta túm lấy một bà già sống cạnh nhà họ Lạc và thêm mắm thêm muối nói: "Dì ơi, dì phải cho con một công đạo. Sau khi ba mẹ Tĩnh Nghiên và Trường Thiên bị bắt, con đã cho bọn họ thức ăn và quần áo, chăm sóc bọn họ hết lòng. Nhưng bọn họ căn bản không nghĩ tới con, hai chị em bọn họ thật sự đã đánh cả nhà ba người chúng con, dì nói xem, bọn họ còn không phải là một đám sói mắt trắng, một chút lương tâm cũng không có hay sao?”



Tuy rằng hiện tại bà lão không dám tiếp xúc với Lạc gia nhưng bà hiểu rõ tính cách của ba Lạc, mẹ Lạc và hai anh em họ.

Cha Lạc và mẹ Lạc rất tốt bụng với mọi người và thân thiện với hàng xóm, hai anh em họ cũng thường cư xử rất tốt.

Bà cụ nói với Lạc Ái Thanh: "Bọn họ mà đánh con, dì thấy hẳn là bọn con đánh cả hai đứa nhỏ đến mức không thể ra khỏi giường."

Lạc Ái Thanh lắp bắp kinh hãi, vậy mà bà lão lại nói đỡ cho cho hai chị em nó.

Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy bà ta nói bậy về bản thân và Lạc Trường Thiên, cô lao ra khỏi phòng và đưa tay xé toạc miệng bà ta.

"Dì, dì có nhất thiết phải ép tôi làm như vậy không? Bà và gia đình đến ức hϊếp chúng tôi, nói xấu chúng tôi với hàng xóm, tôi không thể chịu nổi nữa."

Mẹ kiếp, ai bảo bà già chết tiệt này không nghe lời cảnh báo của cô.

Miệng của Lạc Ái Thanh bị xé đến ra máu thì cô mới dừng lại.

Sau đó cô ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc, chỉ vào đám người Lạc Ái Thanh với vẻ nhỏ bé bất lực.