Chương 13: Cơ trưởng

Khổng Linh vẫn luôn nhìn theo chiếc xe cho đến tận khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, nụ cười vui vẻ lúc này mới chậm rãi biến mất.

Cô giống như bình thường, bày ra bộ mặt lạnh lùng mà hướng vào trong tiểu khu đi được vài bước, sau đó bỗng nhiên đứng yên bất động, lấy di động ra, mở phần mềm thuê người lái xe thay, thao tác nhuần nhuyễn chưa đến một phút đã hoàn thành.

Không đến mười phút sau, người lái xe thay tới, Khổng Linh hiện tại đang đứng trước cổng lớn tiểu khu, bên cạnh là một chiếc siêu xe màu đỏ, dưới chân còn có một đống túi hàng hiệu xa xỉ, cô không chút để ý mà ấn mở cửa chiếc xe bằng cái remote thông minh, sau đó tiêu sái ngồi vào ghế phó lái.

Người lái xe thay ngay sau đó cũng nhanh chóng ngồi về ghế lái, lúc này người đó mới thấy rõ mặt cô, nhất thời bị kinh diễm đến mức bất động tại chỗ, cô đêm nay đã vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không còn sức lực để để ý đến bất cứ một tên nam nhân nào nữa, một tay đem chìa khóa ném cho người lái xe thay, rồi báo cho hắn một cái địa chỉ - nơi ở thật sự của cô, người kia lúc này mới hoàn hồn lại, rất chuyên nghiệp bắt đầu công việc được giao.

Một đường nhắm mắt dưỡng thần, rất mau đã đến nơi, Khổng Linh lễ phép thấp giọng nói cảm ơn, người lái xe thay xuống xe đưa trả chìa khóa cho cô, nhìn nữ nhân vừa trẻ trung xinh đẹp lại vừa có tiền như cô, hắn nhất thời có chút tự ti xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên trông thấy, rồi lại không cam lòng không đến gần, do dự nửa ngày mới dám giống như tri kỷ nói chuyện với cô một câu, “Phụ nữ một thân một mình về nhà như cô, nhất định phải thật cẩn thận đó.”

Khổng Linh nhướng mày, liếc mắt nhìn tên đàn ông rụt rè trước mặt, không trả lời lại, chỉ nhẹ câu môi cười một chút, sau đó xách theo một đống đồ đạc đi đến trước cửa nhà, lưu loát nhập mật mã mở cửa.

Bỏ lại người lái xe thay đứng một mình như trời trồng ở đó, từng cơn gió lạnh thổi qua, hắn ta nhìn một vòng chung quanh tiểu khu xa hoa này, đứng dưới bóng cây xào xạc cười tự giễu.

Quả nhiên, người con gái thành đạt như vậy, sẽ không bao giờ nhìn trúng một tên đàn ông không có tiền đồ như hắn.

Về đến nhà, Khổng Linh nhanh chóng đi vào nhà tắm bật nước ấm xả vào bồn, sau đó bật máy phun tinh dầu hoa nhài để thư giãn đầu óc, Khổng Linh thoải mái dễ chịu ngâm mình dưới bồn tắm lớn, dòng nước ấm nhẹ nhàng bao vây lấy mái tóc dài suôn mượt của cô. Sau khi ngâm đủ lâu, cô đứng dậy mặc một bộ đồ ngủ đắt tiền bằng chất vải tơ tằm tự nhiên, lúc này mới ra khỏi phòng tắm, ngay lập tức nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Cô thong thả đi qua, không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại, thấy trên đó hiện tên “Giải Húc Thần”, cô cười cười, ngồi xuống cái đệm lót mềm to rộng ở trên bệ cửa sổ cạnh đó, ấn nút nhận cuộc gọi.

“Tôi đã trở về.”

Thanh âm ở đầu dây bên kia mang theo một chút ý cười hân hoan, Khổng Linh nhấp một ngụm ly rượu vang đỏ trong tay, cảm xúc cũng bị lây nhiễm vài phần, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu đáp lại, “Chúc mừng cơ trưởng bình an đáp đất. Sao đột nhiên lại gọi đến giờ này vậy? Hay là anh muốn đáp xuống lòng tôi đây?”

“Đáp xuống lòng cô chỉ sợ không được rồi? Điện thoại gọi phải mười phút mới nhận, nếu thực sự đáp xuống lòng cô, sợ là khi đó sẽ làm chậm trễ thời gian tốt nhất để hạ cánh, tôi lại phải xoay vòng tròn trên không trung, rất tốn sức đó.”

Khổng Linh quét mắt nhìn lịch sử cuộc gọi, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, ngữ khí theo đó mềm đi vài phần, làm nũng nói với hắn, “Tôi bận tắm rửa, làm sao vậy? Cơ trưởng đại nhân chẳng lẽ không có Plan B sao? Sân bay dự phòng gì đó, chắc là phải có chứ nhỉ? Trước tiên sao không tùy tiện đáp xuống nơi nào đó đi.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười mang theo vài phần trêu đùa, Khổng Linh mơ hồ nghe được tiếng gió vù vù thổi qua loa nghe, phỏng chừng hắn thật sự đúng là vừa hạ cánh ở sân bay liền gọi điện thoại cho cô luôn.

Giải Húc Thần không đứng đắn mở miệng, “Bởi vì tôi chỉ thích sân bay này của cô thôi, hơn nữa sân bay này của cô căn bản không giống sân bay bình thường.”

Khổng Linh nghe thấy bên kia có người chào hỏi với hắn, mơ hồ nghe ra được là giọng nói ngọt ngào của một nhóm tiếp viên hàng không: “Xin chào cơ trưởng”, hắn cười cười đáp lại một tiếng, sau đó dừng một chút, dùng giọng điệu nghiêm trang chậm rãi hỏi cô, “Sân bay KL, máy bay số hiệu XXC-25 yêu cầu được hạ cánh vào đêm mai, nghe được xin trả lời.”