Chương 45

Đây là lần đầu tiên Kiều Tê đến văn phòng Đoàn, cô tò mò đánh giá xung quanh, trong nháy mắt khi cánh cửa khóa lại, cô bị Khúc Ức Hành kéo vào trong lòng ngực, trên cổ cũng dần dần bị anh in lên những dấu hồng hồng.

Từ lần trước làm hại Kiều Tê trời nắng to mà còn phải mặc áo cao cổ sau đó lúc thân thiết Khúc Ức Hành sẽ cố ý tránh đi những nơi lộ ra bên ngoài. Đồng thời thay vào đó ở trên ngực, trên eo, thậm chí trên bắp đùi là nơi lưu lại những dấu hôn đỏ tím.

"Anh sao vậy......" Kiều Tê thắc mắc không biết vì sao anh hành động khác bình thường, một tay xoa đầu anh.

Khúc Ức Hành lại giống như bị động tác của cô châm lửa. Anh đẩy Kiều Tê từ phía sau lưng, hai người vất vả đi đến trước bàn làm việc to rộng. Anh quét hết đồ đạc trên mặt bàn qua một bên, ấn Kiều Tê lên trên, để cô cong mông lên.

Anh nhấc váy Kiều Tê lên, hai ba động tác cởϊ qυầи lót cô xuống, lại móc ra hạ thân đã sớm gắng gượng của mình, cọ xát vài cái tại cửa huyệt của cô, chưa chờ cô hoàn toàn ướt đã đẩy hông về phía trước, đem côn ŧᏂịŧ thô to vọt vào.

"A......"

Dị vật xâm nhập vào con đường hơi khô sáp của Kiều Tê. Cô không ngờ tiền diễn anh cũng không làm, bỗng dưng kêu ra tiếng: "Khúc Ức Hành......"

Người phía sau đang vùi đầu làm, mắt điếc tai ngơ, lại đi vào thêm một tấc. Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng Kiều Tê nói chuyện cùng nam sinh kia, hỏa khí chưa tắt trong lòng Khúc Ức Hành có chút mất khống chế.

Bốp một tiếng, anh vươn tay, vỗ nhẹ lên mông Kiều Tê.

Tay anh phát mấy cái lên cánh mông trắng mềm của cô, rõ ràng lực đạo của anh không lớn, trên da thịt nõn nà của cô lại để lại mấy dấu đỏ nhạt.

Từ trước đến nay anh đều dịu dàng. Hôm nay là lần đầu tiên đối với cô như vậy. Cho dù không đau, nhưng Kiều Tê lại giống như bé ngoan lần đầu bị ba giáo huấn càng cảm thấy thẹn và khó hiểu. Cô kháng cự, co rúm cơ thể về phía trước, trong đáy mắt có một tầng sương mù, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:

"Đau......"

Lời còn chưa dứt, người phía sau đột nhiên không có động tác.

Dươиɠ ѵậŧ của anh còn ở trong thân thể Kiều Tê, từ sau lưng ôm cô, đứng tại chỗ không nói lời nào cũng không buông ra.

"Nam sinh kia." Trán Khúc Ức Hành dựa trên lưng cô, giọng nói nghe có chút rầu rĩ.

"Ai?" Kiều Tê bỗng nhiên cảm nhận được tâm tình đê mê của anh.

"Học đệ!" người phía sau ngẩng đầu, hung dữ cắn lỗ tai cô.

Kiều Tê suy nghĩ một chút, "Anh nói Lâm Á Tề? Cậu ta làm sao?"

"Tại sao lại nói chuyện phiếm cùng cậu ta?"

Đúng là Kiều Tê không tiếp xúc nhiều với nam sinh khác, dường như rất ít ỏi. Càng không cần nói đến sau khi hai người ở bên nhau, thời gian của cô ngoại trừ trong kí túc xá và phòng học thì cơ bản đều dành cho Khúc Ức Hành.

Bình thường chỉ có nam sinh nhìn Kiều Tê như hổ rình mồi, Khúc Ức Hành tin tưởng chính mình, bởi vậy anh không thèm để ý bọn họ.

Nhưng hôm nay anh lại thấy cô thân mật mà cùng người khác nói chuyện. Dù anh đã biết Kiều Tê thích anh như thế nào nhưng anh vẫn cảm giác có nguy cơ.

Từ sân vận động đi dọc một đường Khúc Ức Hành đã cực lực khắc chế, ban đầu anh còn muốn mang Kiều Tê đi ra ngoài thuê phòng, nhưng đường từ sân vận động đến cổng trường học đối với anh bây giờ mà nói quá xa xôi, vậy nên trước tiên đành phải mang cô tới đây.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, anh đã đánh mất lý trí ban đầu, anh nóng lòng xác nhận ràng buộc giữa mình và Kiều Tê.... Lại không nghĩ sẽ làm cô đau.

"Khúc Ức Hành......"

Sau khi bình tĩnh lại Khúc Ức Hành rất hối hận với biểu hiện vừa rồi của mình, giọng nói của anh rầu rĩ: "Hả?"

"Anh đang ghen à?"

Người phía sau run lên một chút, không đáp.

Kiều Tê thử xoay người, lại bị Khúc Ức Hành và cái bàn kẹp ở giữa.

Cô lui về phía sau một bước, ngược lại làm cho anh cắm vào càng sâu. Cô đành phải dùng hai bên khuỷu tay chống trên mặt bàn, nỗ lực quay đầu về phía sau, lại không biết động tác này khiến mông cô càng cong lên cao, khiến cho mỗi biến hóa rất nhỏ của khe thịt đều không thể tránh khỏi đôi mắt Khúc Ức Hành.

"Này, hỏi anh đấy." Kiều Tê truy hỏi.

Cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt nội tình bên, trong nháy mắt ấy tất cả tủi thân đều tan biến.

Khúc Ức Hành thích cô, tuy rằng Kiều Tê có thể cảm nhận được thông qua cách anh cẩn thận tỉ mỉ che chở, nhưng lần này Khúc Ức Hành khiến cô rất bất ngờ. Anh ghen, du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh khiến cho Kiều Tê nhìn thấy một mặt khác trong cảm tình của anh đối với cô.

Tâm tình thả lỏng xuống, chỗ hai người dính sát vào nhau càng ngày càng mượt mà, nơi ngậm lấy Khúc Ức Hành bắt đầu co rút lại.

Kiều Tê phảng phất phát hiện mảnh đất mới, một vừa hai phải khiến cho Khúc Ức Hành phải mở miệng:

"Hỏi anh đấy."

Cô mềm giọng gọi anh, đôi tay không thể đυ.ng vào anh chỉ có thể vặn vẹo mông:

"Anh đang ghen? Đúng không?"

Khúc Ức Hành ảo não quay đầu đi, tránh ánh mắt cô—— anh vốn dĩ không muốn nói, lại không thể nào nhịn xuống.

Tự nhiên khiến anh nhìn qua vô cùng đáng thương, Kiều Tê không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

"Thế thì sao!" Anh thẹn quá hóa giận, dùng sức chọc một cái:

"Cậu ta có ý tứ đối với em."

Ở nơi Kiều Tê không nhìn thấy vành tai Khúc Ức Hành hơi hồng lên.

"Sao có thể?" khóe miệng Kiều Tê vẫn cong cong, cô buồn cười nói: "Em nói với cậu ta, cậu ta đều không để ý."

"Em còn nói chuyện với hắn" Khúc Ức Hành tức giận.

"Chỉ là nhìn thấy học đệ, hỏi thêm hai câu về cô giáo cũ mà thôi."

Tư thế này thật sự quá mệt mỏi, Kiều Tê nói chuyện xong lại xoay đầu về. Khúc Ức Hành lúc này lại muốn nhìn mặt cô.

..........