Chương 11

….Ông khánh cứ nằm như người ngủ, hơi thở vẫn đều đều,. Vợ ông lo lắm, chạy khắp nơi tìm đại phu để khám chữa cho ông, nhưng ai đến cũng chỉ lắc đầu, họ bắt mạch cũng ko thấy ra bệnh gì cả, ông chỉ giống như người đang ngủ say mà thôi.

Được khoảng 3 ngày 3 đêm bỗng ông Khánh bật dậy ra giếng tắm rửa, vợ ông hỏi gì ông cũng ko nói, sau đó ông vào lúc tìm cơm nguội, ông ăn hết sạch sẽ, vẫn còn đòi ăn thêm, kêu vợ nấu bằng cái xoong 60 (các thím nào ở quê chắc biết cái xoong này nó to dư nào). Vợ ông sợ lắm nhưng cũng nấu cho ông, cơm chín 1 mình ông ngồi ở giữa nhà, cầm cái muôi to, xúc lấy xúc để ăn rất nhanh, vợ con ông chỉ dám ôm nhau ở góc giường nhìn ông, ông đâu biết rằng đấy là số gạo cuối cùng của nhà ông, cơm còn lai của vợ ông, cua các con ông. Nhưng ông ăn hết dường như ko để ý, đế ý mọi việc xung quanh, ăn xong ông lại lên giường nằm ngủ. Vợ ông thì vừa mừng vừa lo, mừng vì ông ấy đã tỉnh, có thể cùng bà chăm lo được cho các con, lo vì ngày mai gia đình sẽ làm gì để có cái ăn…

Sáng hôm sau mọi người thấy ông Khánh cùng vợ đi làm, nhưng có vẻ ông ấy ko còn quen biết mọi người nữa, cứ nhìn mọi người bằng ánh mắt vô hồn, mặt ông thì xám xanh lại, trẻ con nhìn từ xa đã chạy toán loạn, nhà nào mà có trẻ nhỏ đang khóc thì, ông đi qua bỗng im bặt và ko khóc nữa.

Những con chó cứ sửa tru lên từng hồi, từ rất xa, nhưng khi ông ấy đi qua,con nào con đấy im bặt, chạy toán loạn chui vào gầm chạn hoặc gầm phản, rên ư ử, xù hết cả lông lên.

Cả làng như chìm trong cái màu xám xanh ngoét, màu mặt của ông Khánh. Nhưng việc dị hơm này dù có thế nào, thì con người ta vẫn phải ăn, vẫn phải sống mọi người vẫn phải lao động.

Làng tiếp tục được yên bình khoảng bảy …bảy…49 ngày gì đó. Thì trong làng bắt đầu xảy ra truyện lạ, mất gà, mất chó, cứ nghĩ là có trộm, ai cũng đề phòng canh gác gần như rất cẩn thận, những vẫn mất thường xuyên, mà ko để lại bất kỳ 1 dấu vết gì, kiểu dư gà vs chó nó tự bốc hơi đi mất, cả làng hoang mang, chỉ biết là lúc ngủ nhà có cái gì cho hết vào trong nhà, gà thì để gầm giường, chó thì xích lại chân giường, dù bất tiện nhưng vẫn phải làm thế, mới mong giữ được chút của.

Nhưng cũng đâu có được cứ khoảng gần 2h sáng là con chó lại sủa nhặng hết lên, tru lên từng hồi, rồi cứ rên ư ử chui vào gầm giường cho bằng được, rồi bỗng giật đứt xích chạy thẳng qua lỗ chó rồi lao đi. Sáng ra nhà nào cũng thấy 1 mớ hỗn độn máu + lông chó ở trước cổng.

Vào một buổi sáng mùa hạ, quanh làng bỗng có sương trắng , mới đầu chỉ có ít, sau dầy đặc hơn nhiều, cạnh làng có con sông , con sông này dân làng dùng để sinh hoạt rửa rau giặt giũ, Còn bọn trẻ con thì lấy đó làm nơi bơi lội. Con sông bỗng đυ.c ngàu 1 màu đỏ, cả làng hoảng sợ, đã có 1 số gia đình đã chuyển đi.

Nhưng vẫn còn 1 số nhà ở lại trong đó có nhà ngoại của mình, ông ngoại có 1 người anh trai, anh của ông chỉ có 1 người con trai có là bác Thức, gia đình vì bom rơi đạn lạc đã mất hết, nên bác Thức ở với gia đình của mẹ . Bác Thức hơn mẹ 2 tuổi luôn nhường nhịn mẹ e nhiều thứ, vì trước ở nhà anh của ông ngoại rất nghiêm khác, nên bác thức được rèn giũa từ bé, sau khi chuyển qua ở vs nhà ngoại bác ấy chăm chỉ lại sáng dạ nên rất được ngoại e quý, chỉ mỗi tính là bác ấy quá nghịch ngợm. Trong xóm đứa nào mà bắt nạt mẹ e kiểu gì bác thức cũng cho ăn vài cái bạt tai. Bác luôn cầm đầu đám trẻ với mẹ e đi chơi nhiều trò lắm, đa số là đi ăn trộm hoa quả, và đương nhiên mẹ e được bác cho ăn những quả ngon, chín hơn rồi.

Lúc này thì quanh làng vắng đìu hiu lắm, sương trắng vẫn phủ quanh làng ngày càng dày đặc hơn, cả làng lo sợ mong sao qua được cái giai đoạn này để còn an cư lạc nghiệp.

Hôm đấy buổi trưa nóng quá, bác thức cầm đầu 1 đám nhóc ra bờ sông chơi cho mát, nhưng đến nơi thì thấy dòng sông dấy lên 1 màu đυ.c ngàu đỏ, cạnh bờ sông xác, xương động vật rải rác khắp bờ. Bọn trẻ hoảng loạn lắm, bỗng tất cả hoảng loạn khi nhìn qua bên kia bờ sông ,thấy lão Khánh đang cắn cổ con gà trống to lắm, bỗng lão trừng mắt lên nhìn, cả bọn chạy toán loạn.

Ko biết bằng cách nào đó, lão Khánh đã qua bờ sông bên này, mặc dù khoảng cách 2 bờ cũng xa lắm, nếu lão bơi qua thì phải ướt, đằng này quần áo lão vẫn khô roong.

Hoảng loạn khi đang chạy, mẹ e bị vấp ngã bật cả móng, máu chảy be bét, ko chạy được chỉ kịp kêu : a. thức cứu e với.