Chương 10

Tạm thời gọi ông đi buộn kia là ông Khánh nhé..

Sáng hôm sau cả làng hoảng hốt bởi tiếng thất thanh ở đầu làng.

Bằng 1 cách nào đó, cũng có thể hiện tượng dị thường nào đó, ông Khánh đang ngồi vắt vẻo trên gần đầu ngọn tre đôi mắt mơ hồ nhìn về phía khu rừng.....

Bỗng đâu có tiếng rầm rập như có đàn voi đang chạy phát ra từ phía khu rừng dân làng càng hoảng hốt quay hết về phía ấy, nhưng thoạt nhiên chẳng thấy gì. Quay lại thì trên ngọn tre ông khánh ko còn ở đấy nữa, quá hoảng loạn mọi người túa ra đi tìm...Chia thành nhiều nhóm người đi khắp làng để tìm kiếm...lùng sục khắp nơi như vậy nhưng vẫn ko thấy.. bẵng qua vài ngày mọi chuyện lại chở nên bình thường, mọi người có sợ, nhưng ăn thì vẫn phải ăn, sống vẫn phải sống, duy chỉ có nhà ông Khánh là vẫn tiếp tục đi tìm.

Nhưng có 1 sự lạ lắm, từ ngày ông Khánh bị thế, ban đêm ko còn nghe thấy tiếng bước chân như hành quân nữa, cửa nhà cũng ko bị gõ nữa.

Rồi cũng vài hôm nữa lại đi qua....vào 1 buổi sáng khi cả khu làng bỗng giật mình bởi tiếng hét thất thanh từ khu nhà ông khánh.

Mẹ mình hồi ấy vẫn nhỏ, nhưng cũng theo ông ngoại chạy qua xem...đến nhà thì cũng gần đông đủ bà con rồi, vợ con ông khánh thì khóc như mưa, còn ông ấy thì ngồi trong giường cứ nhe răng cười hềnh hệch, tiếng cười dường như của 1 người rất lạ như vọng từ đâu về...rất gần...mà lại..rất xa.

Rồi ông ấy nằm vật ra, như người ngủ say, lúc này vk ông ấy mới kể lại.

Tối qua sau khi đi tìm chồng ko thấy, định bụng sáng nay đi tìm tiếp nếu ko thấy thì thôi, bà ấy vs 2 đứa nhỏ đi ngủ. Gần sáng bỗng cả nhà giật mình vì rầm rập như có ai đang ở trên mái nhà nhảy múa ấy..sợ quá bà ấy thắp đèn nên xem thì thấy ông khánh đang ngồi ở cái giường bên cạnh từ baoh, răng cứ nhe ra, nhưng ko cười, hãi quá bà hét lên thì ông bắt đầu cười khềnh khệch..ánh mắt như vô hồn....

Tạm thời đến đây nhé cả nhà, mình nay bận việc quá, tối mình sẽ gõ tiếp cho các thím. Đừng gạch đá mình.