Vừa lúc Giang Dạ từ đường núi trở về thì phát hiện trên đường núi có thêm vài đôi dấu chân so với lúc đi ra. Sắc mặt Giang Dạ hơi đen, Thương Nguyệt Long trong túi cũng tức giận. .
“Có người đã tới tìm chúng ta trong hang động.”
Đó là ai?
Giang Dạ chợt nhớ tới những lữ khách đó.
Cậu khẽ cau mày.
Hang động đó chỉ là nơi ở tạm thời, nhưng hai Thương Nguyệt Long không muốn người khác tìm thấy nó như thế này, khiến Điện hạ mất đi nơi trú ẩn đó.
“Điện hạ, xem chúng ta có xé chúng ra không.”
Giang Dạ lắc đầu.
Những người này hẳn đã biết Gia Hòa tinh có Thương Nguyệt Long, nhất định phải có chút năng lực mới dám lên núi khai thác.
Suy cho cùng, Thương Nguyệt Long không phải là chủng tộc chiến đấu, Giang Dạ cũng không muốn họ mạo hiểm.
Cậu thì thầm nhẹ nhàng.
"Không cần như vậy."
Giang Dạ đưa tay ôm chặt lấy hai con rồng sắp thoát khỏi tay mình.
Xoa cái đầu cứng cáp của họ.
“Chúng ta có thể tìm một nơi ở mới.”
Thương Nguyệt Long biết Giang Dạ lo lắng cho bọn họ.
Nhưng loại lo lắng này là không cần thiết, cậu không biết bọn họ có bao nhiêu cường đại, nhưng được con non an ủi, bọn họ lại rất vui vẻ.
Thương Nguyệt Long vừa vui vẻ ôm con non xinh đẹp tốt bụng, vừa phàn nàn về việc con người cứ thích hang động của chúng.
"Họ thậm chí còn muốn mấy thứ đất cát đó!"
"Quên đất cát đi, họ còn muốn cả nước bọt của chúng ta."
Thương Nguyệt Long nhỏ phàn nàn, Thương Nguyệt Long lớn tỏ ra biểu cảm không tin nổi.
“Họ muốn nước bọt của chúng ta làm gì?”
"Làm rượu và gia vị."
“Không phải là phải cho vào miệng ăn với bôi lên người sao?”
"Ọe!!!"
Giang Dạ: “… .”
Nghe hai con rồng phỉ báng con người, cậu càng cảm thấy làm rồng vẫn tốt hơn.
Đúng lúc Giang Dạ chuẩn bị rời đi cùng hai con rồng thì bỗng có một tiếng động lớn từ hướng động truyền đến.
Một số du khách mà cậu nhìn thấy lúc sáng đang xách ba lô lớn lần lượt chạy xuống, hoảng sợ hét lên: "Có rồng!!! Có rồng!!!"
Giang Dạ ôm chặt Thương Nguyệt Long, không biết bọn họ đang gầm thét cái gì. Ở đây quả thực có rồng, nhưng lại không có trong hang.
"Bạch Ngân Long! Laf Bạch Ngân Long!"
Khi Giang Dạ lần đầu tiên nghe thấy, cậu nghĩ có thể họ đã nhầm lẫn, có những chiếc vảy do hai Thương Nguyệt Long đánh rơi trong hang.
Màu sắc vảy của Bạch Ngân Long và Thương Nguyệt Long rất giống nhau, một vảy màu trắng nhạt, một vảy màu bạc.
Không quá khác biệt.
Con người nhầm lẫn vảy Bạch Ngân Long đã sợ hãi như thế này, đủ để biết rõ hung danh của Bạch Ngân Long.
Giang Dạ đang suy nghĩ thì nhận ra hai Thương Nguyệt Long vừa rồi còn ồn ào dường như đã lâu không nói chuyện với nhau nữa, họ còn hơi run rẩy
"Làm sao vậy?"
Giang Dạ cảm thấy ớn lạnh trong tai.
Cậu nghiêng đầu co rúm người lại, quay đầu cứng ngắc, đối mắt với cái lỗ mũi to thở ra khí lạnh.
"Chào..."
Con rồng từ từ cúi đầu xuống, Giang Dạ cuối cùng cũng nhìn rõ vật gì đang đến gần mình.
Hóa ra đó thực sự là một con rồng trắng bạc!!
Con ngươi thẳng đứng màu xanh băng giá, vảy trắng bạc, một con rồng thật đẹp.
Giang Dạ mím môi, có chút căng thẳng.
Đây là con rồng đầu tiên cậu nhìn thấy sau Thương Nguyệt Long, đồng thời cũng là Bạch Ngân Long cực kỳ quý hiếm. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của Long Tộc, con rồng trước mặt cũng không hề có ác ý với cậu.
Đúng như Thương Nguyệt Long đã nói với cậu trước đây, sẽ không có Long Tộc nào ghét cậu.
Nghĩ đến đây, Giang Dạ vượt qua sự xấu hổ khi nhìn thấy một con rồng lạ, kiễng chân lên, đưa tay chạm vào chóp mũi của Bạch Ngân Long.
Thật ra cậu muốn sờ đầu, nhưng tay cậu lại không dài đến thế.
"Chào anh Bạch Ngân Long, em tên Giang Dạ, được ba ngày tuổi. Anh tên gì?"
Thương Nguyệt Long choáng váng đến nghẹt thở trước động tác của Giang Dạ, cả hai ngã xuống hai bên túi gần như tắt thở.