Đó là cảm giác đói như thể nhiều đời chưa được ăn.
Rõ ràng đó là một vỏ trứng bình thường, màu trắng, kết cấu mịn màng, nhưng trong mắt cậu, nó lại trở thành một món ngon.
Lý trí nói với Giang Dạ trước tiên nên thoát khỏi tình thế khó khăn này. Việc ăn uống không quan trọng, nhưng dù cậu có cố nhìn đi chỗ khác thế nào, những chiếc vỏ trứng ở gần cậu vẫn xuất hiện trong tầm mắt cậu, tiếp tục thu hút sự chú ý của cậu.
Hai con rồng khổng lồ không nhận được phản hồi nên hơi ngẩng đầu lên. Họ ngạc nhiên, chỉ thấy điện hạ của mình nhìn chằm chằm vào chất dinh dưỡng cần thiết cho rồng con.
Tuy không biết vì sao Điện hạ sinh ra lại là một sinh vật yếu ớt như con người, nhưng chỉ cần Điện hạ chịu ăn thì nhất định có thể sống sót.
Vì sợ thú nhỏ yếu đuối không chịu ăn, chúng vô cùng lo lắng, động tác cũng rất khoa trương, chỉ hận không thể ăn vỏ trứng thay Giang Dạ.
Con rồng khổng lồ hơi kích động mở miệng, biểu diễn động tác ăn uống với Giang Dạ: “Điện hạ, mau ăn đi.”
"Grào, Grào!!"
Cơn cuồng phong dữ dội do con thú khổng lồ há miệng khiến Giang Dạ phải nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy hai cái miệng to như chậu máu.
Lúc này Giang Dạ lại bình tĩnh khó hiểu.
Dù sao đều phải chết.
Thà làm ma no còn hơn ma đói.
Giang Dạ nghiến răng nghiến lợi, quả quyết cầm lấy một mảnh vỏ trứng vỡ trước mặt nhét vào miệng rồi nuốt chửng như thể đây là bữa ăn cuối cùng trước khi chết.
Con thú khổng lồ nhìn thấy cậu ăn thì ngậm miệng, hai chân che miệng, tiếp tục gào hét lên một cách rất nhân đạo.
Aaaa! Điện hạ có thể duỗi tay ra!
Aaaa! Điện hạ có thể mở miệng! Tại sao lại có cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu như vậy?
Aaaa! Điện hạ đang nhai! Răng trắng trẻo như vậy, thật sự có thể cắn được vỏ trứng sao?
Hóa ra thú hai chân lại có thể trông đẹp đến thế!
Giang Dạ không hề biết cậu chỉ ăn vỏ trứng mà có thể gây ra những biến chuyển tâm lý dữ dội như lở đất, sóng thần vậy.
Vốn dĩ chỉ định ăn như bữa tối cuối cùng, nhưng càng ăn cậu càng nhận ra vỏ trứng này thật sự rất ngon, giống như bột lòng trắng trứng có vị kẹo bơ cứng.
Cậu thậm chí còn không nhớ kẹo bơ cứng là gì, cậu chỉ cảm thấy như...
Sau khi ăn no nê, Giang Dạ hơi nheo mắt hưởng thụ. Một lúc sau, cậu mới nhận ra mình đã quên mất điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của hai con thú khổng lồ.
Nhưng lạ là, so với trước đó, lần này trong lòng cậu không còn chút sợ hãi nào, thay vào đó là cảm giác tin tưởng lạ kỳ.
Đây có lẽ là... Hội chứng Stockholm?
Đồ ăn vừa ăn đã có tác dụng, chưa kịp nghĩ nhiều thì Giang Dạ đã ngủ thϊếp đi.
Trong khoảng thời gian này, cậu có một giấc mơ rất phức tạp, đại khái kể lại lịch sử chung của toàn bộ vũ trụ.
Một trăm nghìn năm trước, thế giới được chia thành ba vũ trụ lớn, các vũ trụ khác nhau sinh ra những sinh vật thông minh khác nhau.
Vũ trụ thứ nhất sinh ra Thần tộc mạnh mẽ . Khi sinh ra họ có sức sống gần như vô tận, thần lực mạnh mẽ, nhưng khả năng sinh sản lại cực kỳ thấp.
Vũ trụ thứ hai sinh ra rất nhiều dị thú. Là sinh vật chủ yếu của thế giới này, sức mạnh của Long Tộc chỉ đứng sau Thần tộc, bản chất hiếu chiến, không hề rụt rè ngay cả khi đối mặt với Thần tộc, sinh mệnh ngắn hơn Thần tộc nhưng vẫn rất dài.
Sinh vật thông minh chủ yếu trong vũ trụ thứ ba là con người có dị năng. Khả năng của họ yếu hơn các chủng tộc khác, nhưng công nghệ của họ phát triển nhất trong số tất cả các sinh vật.
Hàng trăm ngàn năm trước, những sinh vật thông minh này trong vũ trụ đã đồng thời phát hiện ra sự tồn tại của các thế giới xung quanh một cách ngẫu nhiên.
Kể từ đó, cuộc nội chiến giữa các sinh vật thông minh trong vũ trụ đã chuyển thành chiến tranh chống lại các vũ trụ. Đây là một cuộc chiến hủy diệt chưa từng có, để không bị tiêu diệt, cuộc chiến vẫn tiếp tục với sự xâm lược, chống xâm lược,...Tất cả các vũ trụ đều phải gánh chịu tổn thất nặng nề trong mười nghìn năm. Cuối cùng, chỉ còn lại một vũ trụ là nơi Thần tộc tọa lạc.