Chương 1

Trong một hang động chứa đầy tinh thể bạc, hai con rồng khổng lồ phủ vảy trắng xám lặng lẽ cúi mình trước một quả trứng khổng lồ, khuôn mặt hung dữ như thằn lằn, đôi khi lộ hàm răng lởm chởm trên môi khiến chúng không làm gì trông cũng rát dữ tợn.

Hai con thú khổng lồ có vẻ ngoài lạnh lùng này nhìn chằm chằm vào một quả trứng có thể khiến người ta liên tưởng đến hàng chục tập phim “Mukbang Long Tộc.”

Nhưng trên thực tế - bọn họ không hề nói về việc tối nay ăn gì.

"Suỵt, hình như có chuyển động..."

“Điện hạ…liệu có thực sự nở ra từ quả trứng này không?”

"Không biết..."

"Có thể chạm vào không?"

"Tất nhiên là không, hôm nay cô chưa cắt móng tay."

"Ầy."

"..."

Con rồng bị mắng miễn cưỡng rút móng vuốt lại, không nhịn được cào mấy nhát trên mặt đất.

Từ khi nhặt được quả trứng rồng vàng này bên hố đen, họ đã canh giữ, chờ đợi ngày rồng nhỏ tách vỏ. Nhưng những ngày chờ đợi quá khó khăn, họ còn phải cắt móng mỗi ngày mới có thể chạm vào! Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi rêи ɾỉ oán hận.

"Gràooo!"

Môi trường xung quanh tối tăm chật chội.

Giữa tiếng vang yếu ớt, lông mi Giang Dạ run rẩy, chậm rãi mở đôi mắt đã ngủ say nhiều năm.

Nếu có ai nhìn thấy đôi mắt đó vào lúc này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Làm sao có thể có màu mắt đẹp đẽ kỳ lạ như vậy, giống như màu bóng cây phản chiếu trên dòng suối trong vắt vào mùa hè, ánh sáng xuyên qua nó, như thể những con sóng xanh gợn sóng, trong trẻo đến vậy, có thể sánh với một đứa trẻ mở mắt khi mới chào đời, nhìn thế giới một cách trong sáng hồn nhiên.

Tiếc rằng nơi đây chỉ có Giang Dạ mà thôi.

Giang Dạ im lặng hai giây, ánh mắt dần dần tập trung, xung quanh vẫn tối tăm.

Nơi này là ở đâu?

Chẳng phải mình đã...

Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Dạ buông bàn tay đang ôm đầu gối mình ra, ôm đầu đau như búa bổ, càng nghĩ càng nghiêng người về phía trước.

Tình cờ, cậu va vào “bức tường” xung quanh.

"Tách!"

Đám Cự Long cong tấm lưng khổng lồ, hai con ngươi thẳng đứng lạnh lùng trong nháy mắt khóa chặt vào vỏ trứng bị vỡ.

Giang Dạ đang ở trong vỏ trứng ngơ ngác rút tay lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía luồng sáng vàng vừa va vào "bức tường", chỉ ngơ ngác nhìn hai cặp đồng tử thẳng đứng đang nhìn chằm chằm mình ở bên ngoài, sửng sốt. Một lúc lâu sau, cậu mới bình tĩnh hạ tay xuống che đầu.

Đầu cậu không còn đau nữa.

Không phải vì cậu nhớ ra mà là vì cậu không lo lắng tại sao mình lại mất trí nhớ nữa.

So với việc bị hai con quái vật khổng lồ này gϊếŧ chết làm bữa ăn, mất trí nhớ chẳng là gì cả!

Giang Dạ nín thở nhìn hai con rồng khổng lồ tiến lại gần, cậu khàn giọng cầu xin, giọng run rẩy: “Người tôi…rất ít thịt.”

Không đủ ăn đâu.

Cậu chỉ muốn hai con rồng tha mạng cho mình, nhưng rõ ràng hai người anh em này (?) không diễn theo kịch bản.

Quặng trong hang động phản chiếu ánh sáng mặt trời trên đầu, chiếu lên con rồng trắng xám, hiện ra chút “hiền lành”, trước mặt người khác, chủng tộc kiêu ngạo này luôn một bộ “Tao hung dữ, tao không dễ chọc”, nhưng trước mặt cậu bé với khuôn mặt ngơ ngác, chúng lại cúi thấp cái đầu cao quý, cúi sát xuống đất kêu.

"Điện hạ! (Ngôn ngữ loài rồng)"

Giang Dạ căn bản không hiểu bọn họ đang gọi mình, thấy hai con quái vật khổng lồ cúi đầu xuống, cậu từ trong vỏ trứng đứng dậy, nhìn hai cái đầu to trên mặt đất, cảm xúc hơi phức tạp.

Có ý gì?

Chẳng lẽ nó muốn lừa mình rồi mới ăn thịt sao? Giang Dạ thực sự cảm thấy bọn họ không cần như vậy, bởi vì cậu thật sự không được hai lạng thịt.

Giang Dạ ban đầu muốn tìm một loại vũ khí tiện dụng để tự vệ trong khi họ không nhìn chằm chằm mình nữa, nhưng xung quanh cậu thực sự chẳng có thứ gì hữu ích cả.

Thứ duy nhất trông có vẻ góc cạnh là những vỏ trứng vỡ bên cạnh cậu.

Vỏ trứng?

Ngay khi ánh mắt Giang Dạ chạm vào vỏ trứng, cậu đã không nhịn được bị nó thu hút.