Chương 20: Ta đi theo hắn

Lục Cảnh Nguyên thật cẩn thận dùng khăn lông được làm ướt bằng nước ấm lau mồ hôi trên trán Tịch Ninh Trần. Sau đó lo lắng mà lục tung túi càn khôn của mình tìm xem có gì dùng được.

Lúc ra tới, vì không biết dùng đan dược nào tốt, nên mỗi loại cậu đều lấy ra một viên, sau đó dùng ý thức gõ gõ hệ thống. “ Tiểu Ái, ngươi mau nói cho ta biết, hiện tại dùng loại đan dược nào có thể giảm bớt vết thương do độc “ Sa Mãn Thiên”?”

Hệ thống: “Thân ái, nếu ngài muốn ta trả lời, xem như sử dụng quyền nhắc nhở một lần nha. Nhiệm vụ lần này, chỉ có thể sử dụng ba lần nhắc nhở, mong ký chủ thân ái có thể suy nghĩ kỹ, lúc mười phần khẩn cấp mới nên dùng nha”.

Lục Cảnh Nguyên thúc giục nói: “Tình huống hiện tại còn không tính khẩn cấp thì khi nào mới tính? Ngươi mau trả lời ta đi!”

Hệ thống nói: “Sử dụng viên màu vàng nhạt đan dược giảm đau, nó có thể giảm bớt đau đớn của vết thương do “ Sa Mãn Thiên gây ra, nhưng hiệu lực chỉ duy trì khoảng 10 ngày, lúc sau vẫn cần thuốc giải thì đau đớn mới hoàn toàn khỏi.”

Ngày thứ hai mặt trời lên cao, Lục Cảnh Nguyên mới tỉnh lại.

Không phải cậu tham ngủ, là do hôm qua thật sự quá mệt mỏi, tiểu thân xác này của cậu, xác thật có chút chịu không nổi.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện trên người đắp thêm một cái áo ngoài, Tịch Ninh Trần đã thức dậy, đang ngồi ở một bên xem hồ sơ.

“Ngươi dậy rồi à, hôm nay chúng ta đi đâu điều tra?” Lục Cảnh Nguyên đứng dậy giãn một chút gân cốt, ngáp một cái ngồi xuống đối diệnTịch Ninh Trần.

Tịch Ninh Trần buông hồ sơ, “Trước tiên đi ăn sáng một chút, không cần gấp gáp.”

Ăn sáng tốt nha, vừa lúc cậu đang đói. Lục Cảnh Nguyên dùng đôi mắt buồn ngủ mông lung xoa bụng, đi theo Tịch Ninh Trần ra cửa.

Thời gian không còn sớm, trên đường người ăn sáng không nhiều lắm, hai người tìm một tiệm bánh bao canh ngồi xuống, gọi hai khay bánh bao nhỏ sau đó ngồi chờ đồ ăn được bưng lên.

Lục Cảnh Nguyên buồn ngủ không chịu được, cảm giác hôm qua có chuyện gì chính mình quên hỏi rõ, nhưng nhất thời không muốn nói chuyện, chỉ muốn chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Nếu không phải quá đói bụng, cậu sẽ không ra ngoài.

“A a a a ——”

Hoảng sợ tiếng kêu truyền đến, dẫn tới người đi đường sôi nổi nhìn qua.

Lục Cảnh Nguyên theo bản năng nhảy dựng lên, trốn phía sau Tịch Ninh Trần.

Phía xa tụ tập rất nhiều người, nhiều người đi đường sợ tới mức thét chói tai liên tục, hoảng loạn chạy trốn.

Cơn buồn ngủ của Lục Cảnh Nguyên buồn ngủ ở thay phiên vang lên chói tai tiếng thét tức khắc biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, đi theo phía sau Tịch Ninh Trần đi qua đi.

Chỉ thấy trên mặt đất nằm một khối mới mẻ thi thể, sau lưng là một vũng máu, trên cổ có một vết đỏ thật lớn.

Kia người chết nhìn qua thật quen, Lục Cảnh Nguyên từ xa nhìn hai mắt liền cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó, hắn mạnh dạn đến gần vừa thấy, quả nhiên là người cậu quen biết.

—— là ngày hôm qua bọn họ đã gặp, huyện lệnh thành Bình Giang.

Lục Cảnh Nguyên nghe thế liền đem màu vàng nhạt tiên đan đút cho Tịch Ninh Trần ăn, quả nhiên, sau mười lăm phút , mày Tịch Ninh Trần vốn đang nhíu chặt dần giãn ra.

“Phù ——” Lục Cảnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, lấy tay qua loa lau mồ hôi trên trán mình, sau đó cởi xuống áo ngoài của Tịch Ninh Trần, lấy chăn nhẹ nhàng đắp người hắn.

Đến tận nửa đêm, Tịch Ninh Trần mới khôi phục ý thức.

Hắn cảm giác chính mình mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, ban đầu rất là khó chịu, giống như đang quay cuồng trong biển lửa, sau đó không biết tại sao, dần dần trở nên thoải mái, giống như là đang bước chậm trên mây.

Tịch Ninh Trần mở mắt ra, nhìn đang dựa vào cạnh giường ngủ say Lục Cảnh Nguyên, bên chân cậu còn nằm một túi càn khôn chứa đan dược.

‘Hắn lại cứu ta một lần nữa’

Cửa sổ giấy bị chọc ra một cái lỗ thủng, ở bên ngoài đợi hồi lâu Cao Toa hóa thành khói xám bay vào.

“Là ta nhất thời sơ sẩy, không phát hiện có người đuổi gϊếŧ, đại nhân ngài có sao không?”

Nàng quỳ một gối xuống đất, cúi đầu áy náy nói.

Tịch Ninh Trần tay phất phất, ý bảo nàng đứng lên: “Ta không sao, ngươi không cần tự trách.”

Cao Toa vẫn duy trì tư thế quỳ xuống: “Do ta an bài kiệu hoa có sai sót, làm đại nhân bị người cướp đi.”

“Ung Châu việc chỉ là ta nhất thời thuận tay, một đường này ngươi đi theo ta, đã giúp vội không ít, không cần luôn tự trách.” Tịch Ninh Trần quay đầu nhìn phía đang ngủ say trung Lục Cảnh Nguyên, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, trắng nõn, hô hấp vững vàng, cánh mũi có quy luật mà đóng mở, nhìn làm người ta cảm thấy an bình. “Y kỹ và tiên dược của hắn có ích cho thương thế của ta, tiên dược cùng y thuật đối ta thương thế hữu ích, trong khoảng thời gian này sẽ đi theo hắn.”

Cao Toa hỏi: “Vậy khi nào đại nhân quay về Bồng Lai? Ngài có cần ta nghĩ cách tìm thuốc giải của Sa Mãn Thiên?”

“Thuốc giải của “Sa Mãn Thiên” rất khó tìm, sợ là ngươi cũng không tìm được,” Tịch Ninh Trần nói: “Không sao, chính ta có thể giải quyết —— ngươi có thể giúp ta tìm một chút, xung quanh thành Bình có hay không yêu vật tà ám sao?”

“Tuân mệnh.” Cao Toa gật đầu, biến mất ở trong khói xám.