Tuy rằng Ôn Triệu Doanh kiêu ngạo, nhưng vừa rồi hắn bị vòng sáng chạm vào bàn tay vẫn là rất đau. Tiểu đệ phía sau kéo kéo Ôn Triệu Doanh tay áo: “Sư huynh, đi, đi thôi……”
“Hừ” Ôn Triệu Doanh vung ống tay áo, “Ngươi, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ đem việc hôm nay bẩm báo lên chưởng môn!”
Nói dứt lời, hắn liền nhanh như chớp bay đi rồi.
Lúc này, Lục Cảnh Nguyên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nhìn đầy đất hỗn độn.
Chỉ thấy ấm thuốc, đồng bình trên mặt đất vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, quyển sách cũng không có bị tổn hại lớn. Lục Cảnh Nguyên đem đồ vật nhặt lên, cậu cũng thu thập một chút, sau đó nghĩ tới một cái thật quan trọng vấn đề.
“Ta tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Cảnh Nguyên chỉ nhớ rõ chính mình tối hôm qua xem tiểu thuyết đến đêm khuya, buổi sáng 7 giờ 55 mới trợn mắt, vì đi làm không đến trễ cậu điên cuồng lao xuống lầu, kết quả bước chân hụt té từ trên thang lầu té xuống. Phải đi làm sáng sớm đúng là hại người mà T_T.
Lục Cảnh Nguyên từ sâu trong đáy lòng mà cảm khái.
“Chào ngươi nha~, hoan nghênh đi vào Bình Giang Ninh Sơn~”
Đột nhiên, một thanh âm giống như trí tuệ nhân tạo vang lên, quanh quẩn bên tai Lục Cảnh Nguyên. Cậu kỳ quái nhìn chung quanh, bốn phía cũng không có những người khác. Cậu lại nghe thấy kia thanh âm tiếp tục nói: “Thân thân không cần sợ hãi nha, ta ở trong ý thức của ngươi, ta là hệ thống ‘tự do yêu đương’, thân thân có thể kêu ta Tiểu Luyến nga.”
“Hệ thống?” Lục Cảnh Nguyên hỏi: “Ta là xuyên qua sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy nha ~, ngươi xuyên vào một quyển tiểu thuyết, có tên là《Cướp tiên》.
《Cướp tiên》???
Đây không phải quyển tiểu thuyết mà ngày hôm qua cậu thức đêm để xem xong sao.
《Cướp tiên》 là một quyển vừa ngược vừa cẩu huyết tiểu thuyết, vai chính Tịch Tiêu Bạch là hoàng tử của tộc Người, xinh đẹp vô song, bởi vì mẹ có thân phận hèn mọn ở trong cung, nên Tịch Tiêu Bạch thường bị ức hϊếp. Thật là vất vả chờ tới anh ruột lên làm hoàng đế, sắp nghênh đón ánh mặt trời lại bị vai ác Ma Vương Giang Siêu nhìn trúng, lại trải qua một đoạn dài dòng ngược ngược yêu yêu, không chịu nổi chia tay lại bị mạnh mẽ ép gả, cuối cùng buồn bực không vui mà chết.
Quyển tiểu thuyết này hỗn tạp cung đấu và tu tiên, không những cốt truyện chi nhánh ùn ùn không dứt, phần đầu mấy trăm ngàn từ liền chôn dấu rất nhiều che dấu cốt truyện; tác giả còn không thường xuyên cập nhật chương mới, thường xuyên ra một chương không có ý nghĩa gì, nhiều vấn đề che dấu phía trước tới phần kết rồi còn không có được giải thích, dẫn đến bình luận phía dưới một mảnh tiếng mắng.
Lục Cảnh Nguyên cũng không muốn tiếp tục đọc, nhưng mà những vấn đề, cốt truyện bí ẩn ở phần trước quá hấp dẫn làm cậu nhịn không được tò mò mà xem tiếp, một chương lại một chương, tới rồi đại kết cục lại không có kết quả.
Tác giả đào hố không chịu lấp đầy, cực kỳ đáng giận, Lục Cảnh Nguyên liền kéo xuống khu bình luận, gia nhập mắng chửi tác giả đoàn đội. ‘Haiz, nghe nói mắng tác giả dễ dàng xuyên thư, xem ra là thật’ cậu nghĩ.
Lục Cảnh Nguyên lắc lắc đầu, hỏi: “Ta là ai? Ta hiện tại ở đâu?”