Chương 10: Động Kinh

“Ai ở bên ngoài?”

Trong lòng Lục Canh Nguyên chuông cảnh báo rung mạnh, hoang mang rối loạn cầm lấy kiếm, khẩn trương chạy hướng cửa.

Giang Siêu và thuộc hạ của hắn tìm tới bọn ta nhanh như vậy sao?

“Cứu mạng! Cứu mạng ——”

Ngoài phòng ở trên cây, một loạt chim tước hoảng sợ vỗ cánh bay, tiếng kêu của chúng quanh quẩn trong sơn cốc, vang lên tận mây xanh.

Ầm ——

Một người bị đυ.ng mạnh đầu vào cửa, ấm thuốc cạnh cửa rơi xuống đất lăn long lóc làm bụi bay khắp nơi.

Lục Cảnh Nguyên vội vàng lui hai bước về phía sau, trên người của người kia dính vào thứ gì, nhìn nơi này màu vàng chỗ kia lại màu đỏ, Nê Sa (bùn cát) mùi vị từ cổ tay áo tỏa ra tới, hắn quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, hai mắt đăm đăm, miệng sùi bọt mép.

“Hắn…… Hắn đây là bị làm sao? Bị dọa sợ thành như vậy?”

Lục Cảnh Nguyên kinh ngạc mà nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên thật dài đường núi cũng không có một bóng người, ngay cả một con thỏ hoang cũng không có.

Tịch Ninh Trần cúi đầu, “Không, nhìn dáng vẻ này giống như là bệnh động kinh tái phát”. Lục Cảnh Nguyên: “Động kinh?”

“Khi phát bệnh ngã xuống đất đột ngột, nước miếng chảy không tự biết, thân thể co cứng, co giật,” Mặt Tịch Ninh Trần trầm như nước nhìn người nằm trên mặt đất. “Người này chắc là bẩm sinh, vừa rồi bị kí©h thí©ɧ, mới phát bệnh.”

“Không biết hắn nhìn thấy gì mà sợ hãi như vậy?” Lục Cảnh Nguyên cực kỳ nghi hoặc, “Ta nhìn bên ngoài rõ ràng không có cái gì nha?”

Tịch Ninh Trần chuyển mắt nhìn ra phía ngoài phòng, trên hẹp dài đường chỉ có một đường do dấu giày tạo thành, ngoài nó ra cái gì cũng không có. Một mảnh gió êm sóng lặng, giống như vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì. Người nằm ở trên đất đã dừng lại run rẩy, giống như hôn mê, hai tay hai chân cứng đờ nằm đó.

“Nhìn thấy gì có lẽ chỉ có hỏi hắn mới biết được.” Tịch Ninh Trần nói: “Ngươi mang hắn về dưới chân núi đi thôi.”

Nhìn xem quần áo trên người, chắc là thôn dân ở dưới chân núi. Hiện tại tuy rằng không có gì khác thường, nhưng mà lưu người này ở lại tiệm thuốc cũng không phải biện pháp tốt. Lục Cảnh Nguyên luống cuống tay chân: “Người…người này có thể đυ.ng vào được không?”

Tịch Ninh Trần nhíu mày: “Không phải ngươi học y sao, không biết xử lý bệnh động kinh?”

Lục Cảnh Nguyên đỏ mặt nói: “Học nghệ không tinh, chỉ biết da lông. Không đúng, da lông cũng không biết……”

Cậu gãi đầu xấu hổ, nhớ tới tiểu thuyết có ghi một loại trận pháp, nói: “Nếu không ta vẽ một cái trận pháp dịch chuyển tức thời, đem hắn truyền tống xuống dưới chân núi.”

“Không cần.” Tịch Ninh Trần bàn tay trái mở ra, linh lực vận chuyển, nhẹ niệm hai tiếng chú ngữ, một vòng sáng trắng xuất hiện. Trong nháy mắt, ba người bọn họ đã tới dưới chân núi.

“Oa~,” Lục Cảnh Nguyên hai mắt sáng lên, “Ngươi tiên thuật thật là lợi hại”

Tịch Ninh Trần một chữ không nói, đúng lúc này, một cái thôn dân đi ngang qua nhận ra người nằm trên mặt đất, vội vã chạy tới.

“Ai ai, tìm được Đổng Nhị rồi! Mau đi gọi thím Đổng thẩm!”

“Aiz, cuối cùng là tìm được rồi……”