Lữ hội trưởng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi mà nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Thanh nhi a, người ta kia là người có hôn ước trong người, vẫn là đừng nên để ý tới, lấy điều kiện của ngươi, Đại Hạ này có thiếu niên thiên tài gì mà ngươi không xứng?"
Lữ Thanh Nhi lắc đầu, không để ý tới nhị bá nhà mình tự nói một mình, trực tiếp mang theo làn gió thơm quay người mà đi, để lại Lữ hội trưởng vẫn sờ đầu cười ngây ngô tại chỗ.
Sau khi rời đi tiệm bảo vật Kim Long, bên trong xa liễn, Khương Thanh Nga không nói lời nào, Lý Lạc vẫn như cũ giữ yên lặng, chỉ ôm cái rương, không biết là đang nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi xa liễn đến bên ngoài một tòa trang viên rộng lớn, trong trang viên có núi nhỏ chập trùng, đình các san sát, khí phái đến cực điểm.
Nơi này chính là Lạc Lam phủ cũ năm đó cha mẹ Lý Lạc sáng lập.
Bốn con sư mã thú dừng lại ở cửa trang viên, Lý Lạc cùng Khương Thanh Nga đều xuống xe.
"Nơi này so với trước kia thật sự vắng lạnh hơn rất nhiều." Khương Thanh Nga nhìn qua trang viên, có chút cảm thán nói.
Năm đó lúc cha mẹ Lý Lạc còn ở đây, nơi đây là tổng bộ của Lạc Lam phủ, khung cảnh thời điểm đó đông như trẩy hội tạo thành chênh lệch rõ ràng với sự quạnh quẽ bây giờ.
"Tổng bộ của Lạc Lam phủ sớm đã chuyển đến vương thành, nơi này chỉ là một khu nhà cũ, quạnh quẽ cũng là tự nhiên." Lý Lạc cười nói.
Lúc hai người đang nói chuyện, sau cánh cửa lớn kia cũng có người tiến lên đón.
Dẫn trước là một vị lão giả, nụ cười trên mặt thuần phác ấm áp, mà bên cạnh người còn đi theo một nữ tử, trang dung nữ tử có chút thành thục, khuôn mặt mỹ lệ, đặc biệt nhất là dáng người nở nang kia, linh lung tinh tế, tựa như mật đào chín muồi, chập chờn phong thái động lòng người.
"Lưu thúc."
Lý Lạc hướng về phía lão giả hô một tiếng, lão giả này là lão nhân trước kia đi theo cha mẹ, bây giờ xử lý toà nhà cũ này, cũng chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Lý Lạc.
Nhưng vị nữ tử xa lạ thành thục này thì làm cho Lý Lạc hơi nghi hoặc một chút.
"Lưu thúc, đã lâu không gặp." Khương Thanh Nga gật đầu nhẹ với lão giả, sau đó giới thiệu cho Lý Lạc, nói: "Đây là Thái Vi tỷ, nàng là trợ thủ của ta ở vương thành, giúp ta quản lý rất nhiều sự vụ của Lạc Lam phủ."
"Gặp qua Thiếu phủ chủ." Mỹ nhân thành thục tên là Thái Vi lộ ra ý cười doanh doanh với Lý Lạc, ánh mắt dường như hơi quan sát Lý Lạc.
Lý Lạc gật đầu cười một tiếng: "Vất vả Thái Vi tỷ rồi."
"Một đoạn thời gian tiếp theo, Thái Vi tỷ sẽ ở lại Nam Phong thành, quản lý một ít sản nghiệp của Lạc Lam phủ tại Thiên Thục quận, mà tất cả mọi chuyện đều sẽ báo cáo cho ngươi." Khương Thanh Nga nói tiếp.
Lý Lạc khẽ giật mình, khi Lạc Lam phủ chuyển dời tổng bộ đến vương thành, rất nhiều sản nghiệp ở Thiên Thục quận bên này vẫn luôn không có thay đổi gì, ngược lại là rất bình ổn, hiện tại không biết sao Thanh Nga tỷ đột nhiên phái ra tướng tài đắc lực đến đây tiếp quản?
"Là xảy ra chuyện gì sao?" Lý Lạc trầm ngâm một chút, vẫn hỏi ra.
Lần này Khương Thanh Nga đột nhiên trở về, nguyên nhân hiển nhiên cũng không chỉ bởi vì ngày mai chính là sinh nhật mười bảy tuổi của hắn.
Khương Thanh Nga trầm mặc một chút, dung nhan tinh xảo trở nên hơi lạnh lùng, chợt nàng cất bước đi vào trang viên, đồng thời ra hiệu Lý Lạc đuổi theo.
"Mặc dù ngươi ở lại Nam Phong thành nhưng chắc hẳn cũng nghe qua một chút tiếng gió liên quan tới Lạc Lam phủ chứ? Những sự tình này trước đó ta cũng không nói với ngươi, sợ ảnh hưởng đến ngươi." Hành tẩu ở trên con đường đá vụn, giữa rừng có đốm ánh sáng rơi rớt xuống, thanh âm của Khương Thanh Nga lạnh lùng.
Lý Lạc gật gật đầu, tuy nói hắn không nhúng tay vào Lạc Lam phủ nhưng cũng có thể đoán được, do cha mẹ hắn mất tích mấy năm, Lạc Lam phủ tất nhiên sẽ không gió êm sóng lặng.
Ở Đại Hạ quốc này, muốn mở phủ cũng không phải là chuyện đơn giản gì, mà trong đó một điều kiện lớn cứng nhắc chính là chỉ có người phong hầu mới có thể mở phủ.
Bây giờ ở trong Đại Hạ quốc có ngũ đại phủ, mà Lạc Lam phủ là đệ nhất.
Ở trong ngũ đại phủ này, thời gian Lạc Lam phủ lập lên là ngắn nhất, thời gian quật khởi là nhanh nhất, bởi vì lúc trước cha mẹ của Lý Lạc đều là bước vào Phong Hầu cảnh.
Dương Huyền hầu, Lý Thái Huyền.
Lam hầu, Đạm Đài Lam.
Một phủ song hầu, đây là nguyên nhân trọng yếu nhất lúc trước sau khi Lạc Lam phủ tạo lên nhanh chóng đưa thân tiến vào ngũ đại phủ, mà so sánh với sự xa xăm lâu dài của tứ đại phủ khác, Lạc Lam phủ không thể nghi ngờ là cực kỳ tuổi trẻ, nhưng tương tự thế, điều này cũng nói rõ, bàn về nội tình, Lạc Lam phủ yếu hơn không ít so với bốn phủ khác.
Nhưng ban đầu điều này không tính là vấn đề gì cả, lấy thiên phú và thực lực của Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam đủ để trong thời gian sau này san bằng loại chênh lệch này.
Nhưng cũng đáng tiếc, bọn họ đột nhiên mất tích.
Đã mất đi hai trụ cột lớn này, thực lực của Lạc Lam phủ có thể nói là nhanh chóng rơi xuống, ở thời điểm mới ban đầu, dư uy của song hầu vẫn còn, ngược lại là không người dám nhấc lên rủi ro, nhưng theo thời gian trôi qua, Lý Thái Huyền cùng Đạm Đài Lam chậm chạp không có tin tức, cuối cùng thậm chí có tiếng gió truyền ra, bọn họ đã vẫn lạc ở chiến trường vương hầu.
Lạc Lam phủ thân là một trong ngũ đại phủ của Đại Hạ quốc, sản nghiệp dưới tay không biết có bao nhiêu, đây là một khối thịt mỡ mập đến khó mà hình dung, bên trong Đại Hạ quốc, không biết bao nhiêu thế lực nhìn chằm chằm, thèm nhỏ dãi vạn phần.
Cho nên, theo thời gian trôi qua, dư uy của Lý Thái Huyền, Đạm Đài Lam để lại dần dần yếu bớt, một hai năm nay đã bắt đầu có một ít thế lực không nhịn được giơ ra răng nanh đối với Lạc Lam phủ.
Dưới loại tình huống này, Khương Thanh Nga vẫn còn ở Thánh Huyền Tinh học phủ tu hành không thể không tạm thời tiếp nhận Lạc Lam phủ. Thế nhưng tuy nói hai năm nay danh khí của Khương Thanh Nga ở Đại Hạ quốc càng ngày càng mạnh, nhưng nàng dù sao chưa bước vào Phong Hầu cảnh, uy hϊếp về mặt thực lực vẫn có chỗ không kịp.