Chương 11: Bùi Hạo (2)

Cho nên đối diện với tình cảnh bị cả đàn sói vây quanh, nàng đã quả quyết từ bỏ một số sản nghiệp của Lạc Lam phủ, dự định đổi lấy một khoảng thời gian để Lạc Lam phủ khôi phục và lớn mạnh hơn.

Hành động kiên quyết từ bỏ này cũng là một trong số các nguyên nhân chủ yếu khiến cho người ngoài nghĩ rằng Lạc Lam phủ không ổn.

Nhưng Lý Lạc lại khá tán thành hành động đó, dù sao cũng đâu có đủ thực lực, nếu cứ cố chấp chiếm lấy tòa núi vàng ấy thì sẽ chỉ đem tới phiền phức càng lớn hơn mà thôi, nhẫn nhịn mới là kế hoạch lâu dài.

"Tuy thanh thế của Lạc Lam phủ trong hai năm này đã giảm xuống rất nhiều, nhưng tổng thể thì đã bắt đầu ổn định lại rồi mà?" Lý Lạc khó hiểu hỏi.

Khương Thanh Nga hơi mím đôi môi đỏ, bình tĩnh nói: "Áp lực từ bên ngoài tạm thời đã giảm bớt một chút, vấn đề lần này xuất hiện trong nội bộ của Lạc Lam phủ."

Ánh mắt Lý Lạc lập tức ngưng lại, chậm rãi nói: "Là vị Bùi Hạo sư huynh kia?"

Khương Thanh Nga và Thái Vi trưởng thành đứng bên đều có hơi kinh ngạc nhìn Lý Lạc.

"Mặc dù Thanh Nga tỷ mới tiếp nhận Lạc Lam phủ chưa lâu nhưng mị lực lại không ai sánh bằng. Bây giờ uy vọng của ngươi ở trong Lạc Lam phủ không thấp, nhưng phóng mắt nhìn khắp Lạc Lam phủ, người duy nhất có thể ngồi ngang hàng với ngươi cũng chỉ có vị đại đệ tử ký danh cha mẹ ta thu nhận đó thôi." Lý Lạc đón nhận ánh mắt kinh ngạc của hai nàng, cười cười.

Bùi Hạo thời niên thiếu lang thang nghèo túng, bởi vì đắc tội người ta mà suýt nữa bị gϊếŧ, lúc ấy cha mẹ Lý Lạc tình cờ cứu được hắn, thấy đáng thương nên thu nhận vào Lạc Lam phủ. Sau khi vào Lạc Lam phủ hắn cũng chăm chỉ làm việc, thể hiện ra thiên phú không tệ, một đường thuận lợi trong Lạc Lam, thế là cuối cùng cha mẹ Lý Lạc nhận hắn làm đệ tử ký danh.

Có thân phận này, địa vị của Bùi Hạo trong Lạc Lam phủ liên tục tăng lên, đến khi cha mẹ Lý Lạc mất tích, quyền thế của hắn trong Lạc Lam phủ đã rất mạnh.

Lúc trước khi cha mẹ Lý Lạc còn ở đây, vị Bùi Hạo sư huynh này thỉnh thoảng sẽ đến trò chuyện muốn làm thân với hắn, nhưng hai năm nay hành động đó đã giảm đi nhiều, đặc biệt là từ sau khi truyền ra hắn không có tướng.

Nhìn từ việc này, vị Bùi Hạo sư huynh quả thật rất thực dụng.



"Mấy năm nay Bùi Hạo vẫn luôn có quan điểm bất đồng đối với việc ta chấp chưởng Lạc Lam phủ, tự tiện làm ra rất nhiều quyết sách trong phủ. Uy vọng của hắn trong Lạc Lam phủ không thấp, gần một nửa các chủ của chín các đều thân thiết với hắn, việc này gây ra ảnh hưởng rất xấu." Khương Thanh Nga thản nhiên nói.

"Thật ra nếu như hắn có thể xuất lực vì Lạc Lam phủ thì ta có thể chịu đựng tất cả những việc này, thậm chí nếu không phải trước khi đi sư phụ và sư nương đã giao cho ta vị trí chấp chưởng, ta đã không ra mặt."

Lý Lạc gật đầu, theo tính cách của Khương Thanh Nga, quả thật nàng không hề thích phải xử lý những sự vụ trong phủ, với thiên phú của nàng, chuyên tâm tu hành mới là điều thích hợp nhất.

Tất nhiên, nói cho cùng vẫn là vì Thiếu phủ chủ hắn đây quá vô tích sự... Nhưng cả hắn và Khương Thanh Nga đều hiểu, với tình trạng hiện giờ của hắn, trời sinh không tướng, căn bản không khiến mọi người tin phục nổi, nếu thật sự cho Thiếu phủ chủ hắn đi quản lý Lạc Lam phủ, chỉ e cơ nghiệp của cha mẹ gây dựng lên sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Dù sao trên đời này, thực lực mới là thứ khiến người ta tin phục.

"Thanh Nga tỷ thật sự vất vả." Lý Lạc vô cùng cảm kích nói.

Khương Thanh Nga lắc đầu: "Không cần, dù sao ngươi và ta cũng có hôn ước, Lạc Lam phủ này cũng có một phần là của ta."

Thật là trực tiếp.

Lý Lạc im lặng, Thái Vi đứng bên che miệng cười khẽ, phong tình động lòng người.

"Từ sau khi sư phụ và sư nương mất tích, người trong phủ đều hoảng loạn bất an, mặc dù ta đã cố gắng xoa dịu bọn họ nhưng tình huống của Lạc Lam phủ vẫn không lạc quan cho được. Bùi Hạo nhân cơ hội đó mua chuộc lòng người, kìm hãm ta khắp mọi nơi, trước đây ta đã từng điều tra hắn, nghi ngờ có thể phía sau hắn đang có một thế lực khác âm thầm hỗ trợ." Khương Thanh Nga tiếp tục nói.

Lý Lạc đưa tay đón lấy chiếc lá rơi xuống trước mặt, nói: "Đây là... Nuôi ra một con sói mắt trắng sao."



"Ngày mai Bùi Hạo sẽ dẫn người đến Nam Phong thành nói chuyện với ta, nhưng xác suất lớn là không thể đi đến thống nhất ý kiến được. Mà kết quả xấu nhất của việc không đạt được thỏa thuận e là Lạc Lam phủ sẽ trực tiếp tan rã, đó sẽ là tổn thương lớn cho Lạc Lam phủ đang trong tình trạng hiện giờ." Đôi mắt vàng của Khương Thanh Nga lúc này có vẻ đặc biệt lạnh lùng, thậm chí còn ẩn giấu sát khí.

Lông mày Lý Lạc cũng nhíu chặt lại, bây giờ Lạc Lam phủ vốn đang bị cả đàn sói trong Đại Hạ quốc bao vây theo dõi sát sao, một khi chia tách, thực lực của Lạc Lam phủ sẽ suy yếu đi rất nhiều, về sau cũng sẽ càng thêm phiền phức.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, bởi vì thực lực của hắn căn bản không gây ra được bất cứ ảnh hưởng nào với tình trạng hiện nay, Thiếu phủ chủ hắn đây e rằng cũng chẳng có ai trong Lạc Lam phủ này tôn trọng cả, thậm chí có vài người đã quên hẳn hắn.

Mà tất cả những điều đó đều là do chính hắn không có thực lực và tiền đồ.

"Xin lỗi, không giúp được gì cho ngươi." Lý Lạc nói.

Khương Thanh Nga lắc đầu, nói khẽ: "Yên tâm đi, cho dù Lạc Lam phủ trước mắt không ổn định, nhưng đến cuối nhất định ta sẽ giao nó cho ngươi thật hoàn chỉnh."

Lý Lạc không nói lời nào, bởi vì thật ra hắn cũng không quá để ý đến chuyện này, bởi vì Lạc Lam phủ có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là vật ngoài thân, trên đời này chỉ có tự bản thân mình cường đại mới là quan trọng.

Nếu có một ngày hắn có thể bước vào Vương Hầu cảnh, mọi nan đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Sau đó hai người trở về nhà cũ ăn cơm cùng nhau, Khương Thanh Nga ăn xong thì vội vã rời đi, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho ngày mai.

Lý Lạc cũng không tới quấy rầy nàng, tự đến phòng huấn luyện, tu luyện tướng thuật hai tiếng rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Tối nay Lý Lạc nằm thật lâu vẫn không ngủ được, đến mười hai giờ đêm, hắn trực tiếp nhảy xuống khỏi giường, lấy cái rương xách tay hôm nay mang về ra từ dưới gầm giường, mở ra.

Hắn cẩn thân lấy quả cầu thủy tinh màu đen thần bí ra, giờ khắc này Lý Lạc có thể cảm nhận được rõ ràng tim mình đang đập thật mạnh.