Chương 32

Trước đó, đã có rất nhiều người cũng từng hỏi qua Tiền Tiền, tại sao lại bỏ học Bố cục màu mà đổi thành môn học này. Câu trả lời của Tiền Tiền luôn thống nhất là: Thân thể không khỏe.

Thành thật mà nói, đây không phải là viện cớ. Từ tiết đầu tiên đã bắt đầu bỏ học, thân thể cô thật sự là không khỏe.

“Trước đó, lần đầu tiên thi Bố cục màu, cháu đang vẽ tranh trong phòng vẽ. Lúc đó, vẽ tranh quá nghiêm túc, sau khi hoàn thành xong bức tranh cháu nhìn thời gian một chút, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ thi, cháu vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thi.” Tiền Tiền nhớ lại, “Kết quả lúc cháu đứng dậy động tác quá nhanh, trước mắt bỗng chốc trở thành màu trắng, đầu óc vô cùng choáng váng, đã ngã trở lại trên ghế.”

Kim Ý Thân sau khi nghe sự mô tả của cô, lại lật lật bệnh án của cô.

“Là mắc bệnh hạ đường huyết.” Tiền Tiền nói, “Có thể bởi vì hai ngày trước đó cô đều không có nghỉ ngơi tốt, cho nên lần đó bệnh hạ đường huyết tái phát đặc biệt nghiêm trọng. Trong tuần thi người trong phòng vẽ rất ít, ngày đó trong phòng vẽ ngoại trừ cháu ra thì không còn người khác, vì vậy cũng không có ai có thể giúp đỡ cháu. Chờ đến khi cháu tỉnh lại, đã qua mười mấy phút rồi. Trường học của bọn cháu có quy định, nếu qua mười lăm phút kể từ khi bắt đầu thi thì không thể vào phòng thi được nữa.”

Cô vẫn còn nhớ, ngày hôm đó cô ngồi trên ghế ở trong phòng vẽ, tất cả mọi thứ trước mắt đều ngập tràn màu trắng, lỗ tai cũng không nghe thấy gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Loại cảm giác đó rất kỳ lạ, dường như người cô đang ở trong một không gian khác, trong cả không gian chỉ có mỗi mình cô, cô nhận ra không có bất kỳ sự tồn tại nào của người khác. Dường như, mọi dây thần kinh trong cơ thể cô theo sự sợ hãi trong lòng mà run lên, màng nhĩ sẽ bị tiếng tim đập xuyên thủng.

Khi cô đang mô tả, Kim Ý Thân không có ngắt lời cô, cho đến khi cô nói xong, sau đó Kim Ý Thân mới hỏi đến điều nghi ngờ mà ban nãy bản thân đã chú ý tới: “Cháu vừa mới nói, hai ngày trước khi thi cháu không có nghỉ ngơi tốt? Tại sao vậy?”

Vấn đề này khiến Tiền Tiền trầm mặc một lúc.

“Lúc cháu học đại học, cứ ở trên mạng nhận đủ loại công việc bán thời gian.” Cô hít một hơi thật sâu, “Hai ngày trước đó, cháu đã thức cả đêm để hoàn thành một bản thảo thiết kế.”

Kim Ý Thân có hơi giật mình: “Thi giữa kỳ mà cháu vẫn muốn làm việc sao? Là bởi vì thiếu tiền hay là vì điều gì?”

“Tiền lúc đó không thiếu ạ?” Tiền Tiền tự cười nhạo bản thân, “Không phải, là cháu muốn tự tìm đường chết thôi. Vốn dĩ trong tuần thi cháu là muốn chuyên tâm chuẩn bị tốt cho kỳ thi, cháu cũng nói với người đặt hàng kỹ rồi, cháu sắp thi, sẽ gửi bản thảo muộn vài ngày, người ta cũng đã đồng ý rồi. Nhưng Bố cục màu thi vào thứ hai, hai ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, cháu nghĩ rằng loại khóa học cơ bản này cũng không cần phải ôn tập gì cả, chỉ muốn hoàn thành công việc sớm một chút.”

Kim Ý Thân cau mày. Có đôi khi nghe ra dường như là một việc trùng hợp, nhưng sau lưng cũng có thể có ý nghĩa sâu xa khác. Tiền Tiền nói rằng cô trước khi thi cô đi làm việc bán thời gian là bởi vì khóa học cơ bản không cần ôn tập ——tất nhiên đây là một trong những lý do, nhưng không hẳn là tất cả các lý do.

Kim Ý Thân hỏi một cách dè dặt: “Vậy cháu cảm thấy, trước kỳ thi cháu có một chút lo lắng, muốn làm chút gì đó để giải tỏa sự lo lắng, cho nên mới đi làm việc bán thời gian? Có không?”

Vấn đề này khiến Tiền Tiền lần nữa trầm mặc một lát. Sau đó, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Kim Ý Thân, trả lời một cách nghiêm túc.

“Có.” Cô nói, “Đúng vậy, cháu từ lúc bắt đầu kia, thì đã lo lắng rồi.”

Sự thẳng thắn của cô, đã khiến Kim Ý Thân ngạc nhiên.

Có một khoảng thời gian ngắn, thật ra Tiền Tiền không hề thừa nhận, cũng không biết bản thân thật ra là đang lo lắng, bởi vì cô không hiểu được bản thân có gì mà phải lo lắng. Nếu thi nhập môn Chủ nghĩa Mác vân vân và vân vân mà tâm trạng hồi hợp lo lắng thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng cô bẩm sinh rất nhạy cảm với màu sắc, có thiên phú, khóa học Bố cục màu cơ bản này, cô nhắm mắt tô màu cũng đạt được thành tích cao, chẳng phải việc này dễ như trở bàn tay sao?

Khi cô hoàn thành công việc bán thời gian ở trước kỳ thi, lý trí nói với cô trước kỳ thi không nên làm những việc này, nhưng một loại xung động khác mãnh liệt hơn đã thôi thúc cô. Vào thời điểm đó, cô cũng không ý thức được rằng, loại xung động này thật ra chính là sự lo lắng.

Sau này sau khi bỏ thi, cố vấn học tập đã tìm cô nói chuyện, cũng nói rằng tình trạng cô phát bệnh là vì hai ngày trước kỳ thi không có nghỉ ngơi tốt. Khi cố vấn học tập hỏi cô, tại sao trước kỳ thi không chú ý nghỉ ngơi cho tốt? Cô chỉ nói bản thân đã đánh giá quá cao tình trạng của cơ thể mình, không ngờ được sẽ bất ngờ phát bệnh như thế.

“Cháu cũng đã suy nghĩ rất lâu, môn thi này đối với cháu mà nói rõ ràng là rất dễ, rốt cuộc tại sao cháu phải lo lắng?” Tiền Tiền hít một hơi thật sâu, “Không phải cháu sợ thi trượt, cháu chỉ sợ bản thân không làm được tốt nhất… Cháu chỉ hy vọng, việc đó hoàn hảo.”

Sự thẳng thắn của cô, thực sự đã khiến Kim Ý Thân cảm thấy bất ngờ.

Kim Ý Thân làm tư vấn tâm lý nhiều năm như vậy, đối với cô ấy mà nói, tư vấn tâm lý là một trận chiến trường kỳ, sự kháng cự trong nội tâm của thân chủ rất nhiều và thường vô cùng nghiêm trọng. Do đó, mỗi câu nói của thân chủ, cô ấy đều phán đoán trước, người này có phải đang nói dối hay không. Nếu như không có nói dối, cũng không hẳn là chân thật, cô ấy vẫn phải phán đoán xem người này có phải đang lừa dối ngay cả chính mình hay không, không thể đối mặt với chính nội tâm của mình. Lần cuối cùng trước khi thừa nhận, bọn họ rất có thể trước hết tiến hành phủ nhận một trăm lần.

Mà trên người Tiền Tiền, sự kháng cự là vô cùng ít ỏi. Mặc dù, điều này không có nghĩa những gì cô nói ra đã là toàn bộ, mặc dù, nội tâm của cô có lẽ cũng ẩn giấu điều gì đó mà ngay cả bản thân cô cũng không muốn thừa nhận… Nhưng cô có thể có phần thái độ chân thành này, có thể thấy rằng cô đã ở rất lâu trong đoạn thời gian này, đã thử tự suy xét lại hết lần này đến lần khác, suy đi nghĩ lại rất nhiều lần.

——Đứa trẻ này, là đang thật sự nỗ lực, muốn nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối.

Kim Ý Thân ổn định lại tinh thần, tiếp tục đặt câu hỏi để tìm hiểu ngọn nguồn: “Tại sao cháu muốn làm hoàn hảo tới cùng vậy?”

Tiền Tiền đang chơi đùa ngón tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm tách trà trên bàn tới xuất thần.

Qua một lúc sau, cô khẽ mỉm cười: “Có thể…có thể là cháu không chấp nhận được thất bại đi.”

“Không chấp nhận được thất bại?” Kim Ý Thân nhắc lại một lần nữa.

Cuối cùng, Tiền Tiền cũng ngước mắt lên. Cô cười với Kim Ý Thân, nhưng nụ cười của cô khiến người khác thấy khó chịu.

“Đúng ạ.” Cô hít thở sâu một cái, duỗi thẳng tay chân ra, bày ra một tư thế thoải mái. Cô hỏi Kim Ý Thân, “Giáo viên Kim, bạn của cháu nói với cháu, tâm lý có chuyện gì kìm nén đều có thể nói ra, bệnh tình của cháu sẽ có chuyển biến tốt, đúng không?”

Kim Ý Thân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cháu đã nói với cô, cô bảo đảm sẽ không nói với bất kỳ ai, đúng không?”

Kim Ý Thân tiếp tục gật đầu: “Cô bảo đảm.”

Tiền Tiền khẽ cười, nói: “Từ trước đến giờ cháu chưa từng nói chuyện yêu đương. Bởi vì, cháu có thích một người.”

Kim Ý Thân có chút ngạc nhiên. Trong đại não của cô ấy đã có một dự đoán, nhưng cô ấy không có ngắt lời Tiền Tiền.

“Cháu thích anh ấy rất lâu rồi. Nhưng cháu biết, bọn cháu không phù hợp.”

Cô biết mình tầm thường, cô biết mình không hoàn hảo, cô đều biết; thứ cô thích, người cô thích, cô không có khả năng sánh đôi, cô cũng đều biết.

Nhưng mà…có lẽ sẽ không chịu thua.

“Cháu không muốn đi tranh giành. Nếu như thua mất, chi bằng đừng nên tranh giành.” Giọng cô nhỏ dần, không giống như đang nói chuyện với Kim Ý Thân, mà giống như đang nói với chính mình, “Nhưng nếu như vậy, cháu vẫn, sẽ không cam lòng đâu.”



Chớp mắt một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Sau khi tư vấn kết thúc, Tiền Tiền từ trong văn phòng đi ra, xe của Hàn Văn Dật đã đỗ ở bên ngoài rồi. Cô mở cửa xe bước vào.

Hàn Văn Dật quan sát Tiền Tiền, phát hiện được trên mặt cô vậy mà lại đang tươi cười, xem ra tâm trạng của cô không tệ.

“Cảm giác thế nào?” Hàn Văn Dật hỏi.

“Không biết nha.” Tiền Tiền nói, “Một tiếng đồng hồ rất nhanh, cảm giác chưa nói được bao nhiêu thì đã kết thúc rồi.”

“Vậy tại sao trông em có tâm trạng tốt như thế?”

“Lúc chuẩn bị rời đi em hỏi giáo viên Kim, bệnh của em có thể điều trị được không?” Tiền Tiền có chút kiêu ngạo, “Giáo viên Kim đặc biệt nói một cách chắc nịch, cô ấy cảm thấy có thể, em là thân chủ hợp tác nhất mà cô ấy đã từng gặp qua.”

Hàn Văn Dật nhướng mày. Anh không biết rõ quá trình nói chuyện của hai người, chỉ có điều câu nói này của Kim Ý Thân nghe ra có vẻ giống như một ám thị tâm lý.

Trong tâm lý học có một lý luận “Lời tiên tri tự hoàn thành”, có nghĩa là một người nhận được sự đánh giá từ chỗ người khác sẽ ảnh hưởng đến hành vi của người đó, song cuối cùng ảnh hưởng đến đánh giá của người đó đối với bản thân. Ví dụ, nếu như có một người luôn được khen ngợi là dũng cảm, dần dần người đó sẽ tin rằng mình dũng cảm, song cuối cùng thật sự trở thành một người dũng cảm; mà nếu như một người làm việc gì cũng đều bị phê bình, vậy rất nhanh người đó sẽ tin rằng mình làm việc gì cũng đều không tốt, đồng thời thật sự làm mọi việc rối tung lên.

Tuy nhiên, bất kể Kim Ý Thân có phải đang cho Tiền Tiền thêm ám thị tâm lý hay không, động viên cô tiếp tục phối hợp hơn nữa, Hàn Văn Dật cũng có thể suy ra, trong lần đầu tiên tư vấn này biểu hiện của Tiền Tiền có lẽ là không đến nỗi tệ. Nếu không cô đã giấu giấu giếm giếm không chịu phối hợp, cho dù Kim Ý Thân khen cô nhiều như thế, bản thân cô cũng sẽ không tin tưởng.

Hàn Văn Dật cười cười: “Làm tốt lắm.”

Làm xong tư vấn tâm lý, thời gian đã gần đến buổi trưa, Tiền Tiền nói: “Ôi, anh, anh luôn ở bên cạnh em cả buổi sáng rồi, em mời anh ăn cơm trưa nhé?”

“Ăn gì đây?”

“Anh muốn ăn gì?”

“Anh muốn ăn gì thì có thể ăn đó?” Hàn Văn Dật mơ hồ liếc nhìn cô.

Ánh mắt của anh khiến Tiền Tiền có một sự thôi thúc giấu ví tiền của mình đi.

“Ngược lại lương của em anh là người rõ nhất,” Cô khoát tay, “Nếu như anh không ngại ở lại rửa bát, muốn ăn gì thì ăn đó.”

Hàn Văn Dật phì cười, thiết lập địa chỉ trên định vị thành đại học T.

Tiền Tiền kinh ngạc nhìn anh. Về đại học T làm gì, không đi ra ngoài ăn cơm sao?

“Đi thôi, đi về căn tin ăn mì.” Hàn Văn Dật nói. Kể từ sau khi ra nước ngoài, đã rất lâu rồi anh chưa ăn qua đồ ăn ở căn tin của đại học T, vẫn thật sự là có một chút nhớ nhung.

Lái xe đến đại học T, Hàn Văn Dật đỗ xe xong, hai người đi bộ đến căn tin.

“Anh cũng đang tiết kiệm rất nhiều tiền cho em đấy, anh thế này khiến lương tâm của em sẽ có chút áy náy.” Tiền Tiền nói. Tuy nhiên, từ biểu cảm của cô, cũng không nhìn ra được lương tâm của cô có chút gì là áy náy. Không những không có, mà còn vô cùng đắc chí.

Hàn Văn Dật nhìn cô mà buồn cười: “Thì ra em vẫn còn có lương tâm?”

“Em không có sao?”

“Vậy chúng ta đi ăn bò bít tết thì được rồi.” Hàn Văn Dật chống cằm nói, “Trên đường về, hình như anh đã nhìn thấy một nhà hàng bít tết mới mở ở ngay bên kia đường.”

“Vậy lương tâm của ông chủ nhà hàng bít tết quả thật là cực kỳ xấu xa!” Tiền Tiền ngay lập tức khoác lên mình bộ mặt chính nghĩa, “Loại nhà hàng bít tết này bình quân hơn ba trăm tệ mở trước cổng trường đại học T, nâng cao nghiêm trọng chi phí nam sinh đại học T theo đuổi bạn gái. Giống như loại thương nhân vô lương tâm này, mỗi phần tiền chúng ta đóng góp cho ông ấy, đều là những giọt nước mắt trong trái tim của nam sinh đại học T. Vì tinh thần và sức khỏe của những bông hoa của tổ quốc, chúng ta vẫn nên ủng hộ căn tin của đại học T thì hơn.”

“ Ha ha,” Hàn Văn Dật đã bị cô chọc cười.

Tuy nhiên, Tiền Tiền cũng chỉ nói nói mà thôi. Cô cho rằng Hàn Văn Dật thật sự muốn ăn bò bít tết, thế nên cô đã đi thẳng về phía cổng khuôn viên. Đi chưa được hai bước thì đã bị Hàn Văn Dật kéo lại.

“Em đi đâu vậy?”

“Không phải anh nói muốn ăn bò bít tết sao?”

“Không phải em nói muốn bảo vệ tinh thần và sức khỏe của những bông hoa của tổ quốc à?”

“Hả?”

“Ăn mì đi.” Chân mày và khoé mắt của Hàn Văn Dật đều là ý cười, “Anh thật sự là muốn ăn mì của căn tin đại học T.”

Hai người đi đến căn tin. Qua nhiều năm như vậy rồi, Lưu đại sư phụ người có đôi mắt thiên vị năm đó đã nghỉ hưu rồi, bếp trưởng đã được đổi thành một chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ vừa kéo mì, vừa thờ ơ liếc nhìn hàng ghế dài ở phía sau. Liếc nhìn đến vị trí của Tiền Tiền ở giữa đám đông, cậu ấy bỗng nhiên kinh ngạc một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm không rời, tay đang múc rau suýt chút nữa đổ lên tay mình.

Hàn Văn Dật nhíu mày, lặng lẽ thay đổi vị trí của mình, che khuất Tiền Tiền ở sau lưng, lúc này Tiền Tiền đang cúi đầu chơi điện thoại, không có chú ý đến ánh mắt của chàng trai trẻ, cũng không có chú ý đến hành động của Hàn Văn Dật.

Trong lòng Hàn Văn Dật thoáng thấy khó chịu: Anh chàng này, luôn không biết bản thân rốt cuộc có nhiều sự chiêu chọc đến người khác.

Chờ sắp đến hàng của bọn họ, Hàn Văn Dật phát hiện chàng trai trẻ kéo mì kia luôn luôn nhìn về hướng của Tiền Tiền, nhìn nhiều quá, cậu ấy không chịu được, liền hỏi Tiền Tiền: “Bạn muốn ăn gì? Trước tiên bạn đi tìm chỗ ngồi đi, tôi đến gọi món.”

“Hả?” Tiền Tiền hoang mang ngẩng đầu lên. Buổi trưa căn tin còn rất nhiều người, một người xếp hàng, một người trước hết đi giữ chỗ cũng đúng là hợp lý. Cô suy nghĩ, nói, “Vậy thì tố tam tiên thêm một miếng cốt lết đi.”

Tiền Tiền đi ra, Hàn Văn Dật tiếp tục xếp hàng. Chưa được bao lâu, đến hàng của anh, anh đưa thẻ cơm của mình qua: “Một bát tố tam tiên thêm một miếng cốt lết. Với lại, một bát thịt hầm thêm rau xanh.”

Chàng trai trẻ nhìn anh một cái, rũ mắt xuống; lại nhìn anh một cái, rũ mắt xuống. Nhìn anh một lần nữa, khuôn mặt đỏ lên.

Hàn Văn Dật: “…”

Chàng trai trẻ cầm chiếc thìa lên, vung vung vài cái, đã múc đầy hai bát lớn, đặt vào khay cơm của anh.

Hàn Văn Dật: “…”

Gương mặt của chàng trai đỏ như con cua luộc, đôi mắt vẫn đang lén lút liếc nhìn anh.

Hàn Văn Dật bưng khay cơm lên, lướt đi như một cơn gió.

Chờ anh bưng mì đến trước mặt Tiền Tiền, Tiền Tiền cũng ngạc nhiên trước hai bát to giống như hàng đại hạ giá được giao đến: “Wow, hôm nay có chuyện gì thế, sao mà nhiều vậy?”

Hàn Văn Dật cảm nhận được có một ánh mắt như thiêu đốt từ nơi chế biến rau truyền đến, nóng tới anh sởn cả da gà.

“Nhanh ăn đi, ăn xong nhanh chóng rời khỏi.” Hàn Văn Dật đưa một phần đũa cho Tiền Tiền.

Nếu biết sớm, vừa nãy đã đi ăn bò bít tết rồi…

Hai người rời khỏi căn tin khi đã ăn tới no nê, cùng nhau đi về hướng tòa nhà công vụ.

“Này, anh tiễn em đến chỗ này được rồi, đừng tiếp tục tiễn nữa nhé.” Tiền Tiền nói, “Anh đã ở bên cạnh em cả buổi sáng rồi, thật sự là quá đủ ý nghĩa rồi!”

Hàn Văn Dật vẫn còn chưa kịp mở miệng, thì một con mèo hoang từ bụi cỏ bên cạnh nhảy ra, ở trước mặt hai người họ “ngoao” một cái rồi chạy đi.

“A đúng rồi, trong tòa nhà của chúng ta cũng có người đang nuôi mèo Ragdoll*!” Tiền Tiền nhìn thấy con mèo một cái liền kích động, “Không biết là vị giáo sư nào nuôi dưỡng, hôm qua em nhìn thấy ở trong hành lang. Anh biết con mèo kia tên là gì không?”

Lại không chờ Hàn Văn Dật mở miệng, Tiền Tiền đã tự tiếp lời mình: “Tên Chiêu Tài, ha ha ha ha, này là ai chứ, nuôi dưỡng con mèo có phong cách Tây như thế, nhưng cái tên lại thực tế như vậy. Em nghi ngờ là giáo sư Vương của học viện Nông học nuôi dưỡng, lần trước ông ấy nuôi một con gà mái, đặt tên nó là Thúy Hoa. Nhưng mà cũng có thể là của giáo sư Lý ở học viện Kiến trúc, không phải nhà bọn họ đã có một con chó tên là Vương Tài rồi sao?”

(*) Ragdoll là một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Mèo Ragdoll được một người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển, và cái tên Ragdoll xuất phát từ thói quen rũ người ra và thả lỏng cơ thể khi được bế lên của các cá thể mèo đời đầu tiên.

Hàn Văn Dật: “…”

“Dù sao chủ nhân của Chiêu Tài nhất định là đã nói chuyện với ba mẹ em một chút rồi, đặc biệt là sở thích về phương diện đặt tên này.” Tiền Tiền nói, “Anh nói xem ba em là một giáo sư Triết học, mẹ em là một giáo sư Ngữ văn, tại sao lại không đặt cho em một cái tên cao hơn một chút? Tên gì mà Tiền Tiền, hại em từ nhỏ đến lớn từ sáng đến tối đều bị giáo viên gọi tên.”

Đang nói chuyện, hai người họ đã sắp đi tới tòa nhà công vụ rồi.

“Anh vẫn còn tiễn em à?” Tiền Tiền nói, “Anh cũng đã đưa em đến dưới lầu rồi. Làm gì, muốn lên lầu chào hỏi hai vị giáo sư Tiền?”

Hàn Văn Dật lấy chùm chìa khóa từ trong túi ra một cách thong dong điềm tĩnh.

Tiền Tiền nhìn một cái đã há hốc mồm. Cũng là cùng một tầng lầu, chìa khóa của mọi người trông gần giống như nhau, cô nhìn một cái liền biết, là chìa khóa toà nhà công vụ của đại học T.

“Không phải tiễn em.” Hàn Văn Dật khẽ mỉm cười, “Anh đã chuyển về đây rồi.”