Chương 31

Mấy ngày nay, cứ mười giờ tối là Tiền Tiền leo lên giường để đi ngủ, khó khăn lắm mới nhịn được đến thứ sáu, khả năng tự chủ của cô kém nên buổi tối cô lại sử dụng mạng xã hội một lúc cho đến hơn mười hai giờ đêm mới nằm xuống.

Sáu giờ sáng hôm sau, chuông báo thức reo như thường lệ.

Thiên thần và ác quỷ lại trải qua năm trăm trận chiến, mà lần này ác quỷ đã chiến thắng. Cô tắt chuông báo thức, trở mình và tiếp tục ngủ — khó khăn lắm mới đến cuối tuần, cô muốn dành một ngày để lười biếng. Chỉ lười biếng trong một ngày thôi!

Tiền Tiền đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động lại vang lên, cô vốn không muốn để ý đến nhưng tiếng chuông cứ reo không ngừng, thật sự quấy rầy giấc mơ của cô. Vì vậy, cô bực bội cầm máy lên và nhìn tên người gọi —

Kim Khả Lạp nhà người ta.

Tiền Tiền sững sờ.

Hàn Văn Dật đứng ở trong sân gọi điện thoại, chuông reo một lúc lâu, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, một giọng nói có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ truyền đến tai anh.

“A lô ~~~?”

Tiền Tiền đương nhiên là chưa tỉnh ngủ, vì vậy giọng nói của cô hơi khàn, có chút mệt mỏi, mang theo âm mũi, còn có chút...nũng nịu. Đây là giọng điệu cô sẽ không bao giờ dùng khi tỉnh táo.

Trong lòng Hàn Văn Dật ngứa ngáy, khóe miệng không khỏi cong lên. Anh ổn định lại tinh thần, nghiêm túc nói: “Không phải em đã đồng ý sáu giờ mỗi sáng sẽ dậy chạy bộ sao? Em đâu rồi?”

Tiền Tiền: “...”

Còn chưa tỉnh ngủ nên đầu óc Tiền Tiền hoạt động vô cùng chậm, phải mất một lúc lâu mới hiểu những gì anh vừa nói. Sau đó, cô liền giật mình thức dậy.

“À... anh ở đâu???”

“Dưới lầu.”

“Dưới lầu nào???”

“Dưới lầu nhà em. Em có thể thò đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn một chút.”

Tiền Tiền: “...”

Cô lảo đảo nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Quả nhiên, Hàn Văn Dật trong trang phục thể thao đang đứng trong sân lớn, ngẩng đầu lên, tay cầm điện thoại di động, cười híp mắt vẫy tay với cô.

Tiền Tiền: “...”

Cô đứng hình một lát rồi rụt đầu lại. Phi, phi, phi, phi! Cô vẫn chưa lấy gỉ mắt ra, tóc vẫn chưa chải!

“Xuống lầu!” Giọng nói không cho phép từ chối của Hàn Văn Dật phát ra từ trong điện thoại: “Ra ngoài chạy bộ!”

Tiền Tiền khóc không ra nước mắt, cơn buồn ngủ cũng vì bị dọa sợ mà biến mất, cô tranh thủ thời gian đi rửa mặt ngay.

Mười phút sau, Tiền Tiền xuống lầu.

“Sao anh lại ở đây? Sáng nay anh ra khỏi nhà lúc mấy giờ?” Tiền Tiền nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hỏi Hàn Văn Dật với vẻ hoài nghi. Bây giờ mới sáu giờ rưỡi, chẳng lẽ Hàn Văn Dật đã ra khỏi nhà lúc hơn năm giờ sáng sao? Vì để giám sát cô tập thể dục cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ?

Tuy nhiên, Hàn Văn Dật không trả lời câu hỏi của cô. Anh kiểm tra trang bị của Tiền Tiền, trải qua mấy ngày chạy bộ, Tiền Tiền đã chuẩn bị rất tốt. Anh hài lòng gật đầu: “Đi thôi!”

Khi đến sân vận động bên cạnh, bởi vì Tiền Tiền đến muộn hơn mọi khi một chút nên gặp phải Lữ Đồng Đồng vừa chạy xong đang chuẩn bị rời đi.

Tiền Tiền vội vàng chào cô ấy: “Đồng Đồng, chào buổi sáng!”

Nhưng Lữ Đồng Đồng lại cúi đầu, như không nghe thấy cô nói chuyện, bước nhanh đi ra.

Tiền Tiền cau mày. Tâm trạng Lữ Đồng Đồng hôm nay hình như không được tốt lắm, hơn nữa cô gái xinh đẹp thường xuyên ở bên cạnh cô ấy hôm nay cũng không có ở đây.

Hàn Văn Dật hỏi: “Đó là bạn của em à?”

“À…” Tiền Tiền liếc nhìn bóng lưng đã đi xa của Lữ Đồng Đồng, cô nhún vai: “Kệ cô ấy đi, chúng ta chạy thôi.”

Hai người bước vào sân vận động và bắt đầu cùng nhau chạy vòng quanh.

Hàn Văn Dật luôn chạy trước Tiền Tiền một hoặc hai bước, ở vị trí chéo phía trước mà dẫn cô chạy. Khi anh phát hiện thấy Tiền Tiền hơi mệt, anh giảm tốc độ và để cô điều chỉnh, khi nhận thấy Tiền Tiền đã bình phục, anh lại tăng tốc.

Trải qua một tuần tập luyện này, thể lực của Tiền Tiền đã tăng lên. Hơn nữa, cô đã có Hàn Văn Dật đồng hành và dẫn dắt, việc chạy bộ không còn nhàm chán nữa. Vì vậy, khi cô chạy không nổi nữa mà dừng lại nghỉ ngơi, cô mới phát hiện mình đã chạy nhiều hơn hôm qua ba vòng!

Hàn Văn Dật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Họ đã chạy tổng cộng 23 phút và quãng đường gần ba cây số. Đây đã là một kết quả rất tốt đối với một người mới bắt đầu chạy bộ, có thể thấy tuần trước Tiền Tiền hoàn toàn không có lười biếng.

Tiền Tiền cúi người xuống, chống đầu gối và thở hổn hển: “Em thật sự không chạy nổi nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“Đừng dừng lại.” Hàn Văn Dật nói: “Đi chậm rãi một chút đi, nếu không thì sẽ rất có hại cho tim.”

Tuy nhiên, Tiền Tiền mệt đến nổi không nhấc được chân, cô đứng tại chỗ không chịu đi.

Hàn Văn Dật bất đắc dĩ vòng qua người cô, muốn đẩy cô tiếp tục bước đi. Tuy nhiên, đôi mắt anh bất ngờ bị chiếc cổ mảnh khảnh của Tiền Tiền thu hút. Có lẽ là bởi vì ngày thường tiếp xúc nhiều với Chiêu Tài nên khiến anh chú ý hơn tới phần gáy. Cổ là điểm yếu của mèo, đôi khi Chiêu Tài nghịch ngợm không nghe lời, anh liền nắm phần thịt gáy của Chiêu Tài. Chỉ cần anh nắm vào, Chiêu Tài sẽ ngay lập tức trở nên cực kỳ đáng yêu, nghe lời.

Lúc này, Tiền Tiền đang khom người, bím tóc đuôi ngựa dài rơi xuống hai bên tai, phần gáy lộ ra hoàn toàn. Cổ cô thon và làn da trắng nõn khiến Hàn Văn Dật đột nhiên muốn véo một chút thử xem cảm giác.

Anh nghĩ như vậy, nhịn không được nên cũng làm như thế thật.

Tiền Tiền đang thở hổn hển thì đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên gáy cô. Đầu ngón tay anh lướt qua vành tai cô. Cơ thể cô cứng đờ ngay lập tức.

Hành động này quá thân mật. Tim của cô đập dữ dội.

Vì vậy sau một giây, Tiền Tiền đột ngột tiến lên hai bước, tránh được bàn tay khiến cô cảm thấy bất lực.

Tay Hàn Văn Dật dừng lại giữa không trung một lúc rồi thu lại. Nhịp tim của anh cũng có chút nhanh, lòng bàn tay có chút mồ hôi. Anh nghĩ thầm: Vẫn là quá nhanh sao...

Bầu không khí lúng túng một lát, Tiền Tiền đã chủ động để giảng hòa: “Em sắp chết vì nóng rồi, tay anh còn nóng như vậy, đừng mò mẫm đυ.ng em.”

Hàn Văn Dật không nói gì.

“Đi thôi đi thôi!” Tiền Tiền khoát tay anh: “Chúng ta đi ăn sáng đi, em đói rồi.”

Tiền Tiền bước ra khỏi sân vận động trước, Hàn Văn Dật nhanh chóng theo sau.

“Em ăn sáng xong thì nghỉ ngơi một chút đi.” Anh nói: “Chín giờ chúng ta khởi hành, buổi sáng anh đưa em đi tư vấn tâm lý.”

Tiền Tiền gật đầu. Hôm qua, Hàn Văn Dật đã thông báo với cô để cô chuẩn bị sẵn sàng.

Trên đường trở về, Tiền Tiền tò mò hỏi: “Anh à, anh có quen biết chuyên gia tư vấn mà anh đưa em đi xem không?”

“Không quen biết.”

“Vậy thì, nhà tư vấn đó có đáng tin không?” Tiền Tiền cảm thấy hơi bất an khi nghĩ đến việc gặp một người lạ và phải mở lòng với người đó.

“Em không nhận thấy rằng gần đây anh thường trốn việc sao?” Hàn Văn Dật nói: “Yên tâm đi, anh đã tìm đến cửa để dò xét một lượt rồi.”

“Hả? Dò xét???” Tiền Tiền ngạc nhiên quay sang nhìn anh. Đúng là gần đây Hàn Văn Dật rất ít xuất hiện ở văn phòng.

“Suỵt.” Hàn Văn Dật nháy mắt mấy cái: “Không cho phép em cáo trạng với nhà đầu tư.”

Tiền Tiền khẽ giật mình, trái tim nhỏ bé bị cái nháy mắt kia của Hàn Văn Dật trêu chọc, ngứa, ê ẩm.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Văn Dật đã dành rất nhiều thời gian và tâm tư để giúp Tiền Tiền tìm được một cố vấn đáng tin cậy. Đây không phải là một việc dễ dàng. Hiện nay, thị trường trong nước vàng thau lẫn lộn, chứng chỉ năng lực chuyên gia tư vấn cũng khá lớn, nhiều người gọi là nhà tư vấn nhưng thực tế chỉ tham gia một lớp đào tạo rồi ra làm việc, họ chẳng biết gì ngoài những lời sáo rỗng.

Đầu tiên Hàn Văn Dật sử dụng phương pháp điều tra lý lịch để sàng lọc một đợt, điều này còn chưa đủ, những người có sơ yếu lý lịch tốt cũng có thể là hàng giả. Vì vậy, anh đã sử dụng phương pháp đơn giản nhất - anh tìm đến người cần điều tra lý lịch với tư cách là khách và trò chuyện với họ.

Bây giờ anh cũng được coi là người của công chúng, nhất là khi anh làm tư vấn tâm lý, hầu hết đồng nghiệp đều chú ý đến anh. Do đó, hầu như tất cả các cố vấn mà anh đến gặp đều biết anh. Điều này cũng cho anh một cơ hội tốt để kiểm tra đối phương.

Về việc anh đột ngột tới thăm, các đồng nghiệp đã có rất nhiều suy đoán. Một số người đồng nghiệp coi thường anh, trong khi những người khác khao khát được như anh. Điều quan trọng là phải biết rằng người tư vấn và khách giống như tấm gương phản chiếu lẫn nhau, cảm nhận của khách về nhân viên tư vấn sẽ ảnh hưởng đến những gì khách tâm sự. Đổi lại, cảm xúc của người tư vấn về khách hàng cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình hướng dẫn của người tư vấn.

Vì vậy, trong quá trình tư vấn, có một số chuyên gia tư vấn cảnh giác với anh, có một số chuyên gia tư vấn tỏ ra thù địch với anh——không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là biểu hiện của sự thiếu chuyên nghiệp.

Sau nhiều ngày như vậy, Hàn Văn Dật cuối cùng đã chọn được một nhà tư vấn mà anh cho là tốt. Lý do chọn người hoàn toàn xa lạ là mặc dù niềm tin ban đầu sẽ khó hình thành hơn nhưng cũng sẽ ít để lại những lo lắng về sau. Điều đó giúp Tiền Tiền không phải lo lắng những gì cô nói với người lạ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô, nó giúp cô dễ mở lòng hơn.

Sau bữa sáng, Hàn Văn Dật lái xe đưa Tiền Tiền đến một văn phòng khác.

Nhà tư vấn mà Hàn Văn Dật chọn cho Tiền Tiền là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tên là Kim Ý Thân.

Từ ngoại hình đến khí chất cùng giọng nói của Kim Ý Thân đều rất dịu dàng, không có chút công kích nào, giống như một giáo viên dạy nhạc hoặc mỹ thuật ở trường tiểu học, ôn nhu dịu dàng, dĩ hoà vi quý, mặc cho giáo viên tiếng Anh bắt nạt. Lần đầu tiên gặp nhau, Tiền Tiền đã có ấn tượng tốt về cô ấy.

“Vào đi.” Hàn Văn Dật nói: “Một giờ nữa anh tới đón em.”

Tiền Tiền gật đầu. Bởi vì là Hàn Văn Dật giúp cô chọn người, cho nên cô có một cảm giác tin tưởng tuyệt đối, Hàn Văn Dật lại dặn dò thêm vài câu, sau đó xoay người rời đi.

Kim Ý Thân cho Tiền Tiền làm tư vấn tâm lý. Ngay từ đầu, cô ấy đã hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tiền Tiền, sau khi đọc hồ sơ bệnh án của Tiền Tiền và biết Tiền Tiền mắc chứng rối loạn lo âu, cô ấy đã nói điều tương tự với Hàn Văn Dật, yêu cầu Tiền Tiền điều chỉnh công việc, nghỉ ngơi và ăn uống điều độ. Nếu như cơ thể khỏe mạnh, điều đó cũng tốt cho sức khỏe tinh thần.

Cô ấy lại hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của Tiền Tiền và yêu cầu cô mô tả ba mẹ mình.

Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh cá nhân của Tiền Tiền, cô ấy bắt đầu đi thẳng vào vấn đề. Cô ấy hỏi Tiền Tiền: “Điều gì khiến cháu cảm thấy lo lắng?”

Tiền Tiền không thể trả lời câu hỏi này.

Kim Ý Thân lại thay đổi câu hỏi: “Vậy cháu có thể mô tả chi tiết những cảnh khiến cháu cảm thấy lo lắng và cảm giác của cháu không?”

Tiền Tiền vẫn không nói ngay.

Lần này không phải cô không trả lời được mà là cô cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.