Chương 16

Chỉ một câu nói đã làm cho Tiền Tiền ngồi bất động như bị đóng đinh tại chỗ, trong vòng vài giây không nói nên lời, cứng người như tượng Phật.

Sau một hồi cô mới định thần lại, liếʍ môi cười gượng: "....Xem ra anh còn chút lương tâm."

Hàn Văn Dật nhướng mày.

"Nếu như trong lòng anh, em không có gì đặc biệt, thật là uổng phí mười hai năm quen biết của chúng ta." Tiền Tiền cởi đai an toàn,"Cám ơn anh đã đưa em về nhà. Em vào nhà trước."

Hàn Văn Dật cũng không giữ cô ở lại.

Tiền Tiền mở cửa xe, mang túi xách định rời đi, Hàn Văn Dật ở phía sau nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: "Tiền Tiền."

Có thể do quần áo cùng với da trên ghế ngồi ma sát tạo ra dòng điện, nên khi nghe tiếng gọi của Hàn Văn Dật, sống lưng của cô khẽ run như bị điện giật.

"Dạ?"

"Lời anh nói, em hãy suy nghĩ lại."

Tiền Tiền sững sờ: "Anh nói cái gì?"

"... Nếu như em cần sự giúp đỡ, hãy nói với anh." Hàn Văn Dật suy nghĩ một chút, cố gắng tìm từ ngữ diễn đạt hòng giảm áp lực mang đến cho Tiền Tiền: "Anh xứng đáng được em tin tưởng."

"A..." Chính là câu nói này, làm cho cô sợ hãi.

Hàn Văn Dật hít một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nào. Đừng lo lắng."

Khi anh nói ba chữ "Đừng lo lắng", giọng điệu của anh có chút mờ ảo. Ba chữ này như đang nói cho Tiền Tiền nghe, cũng như đang nói cho chính bản thân anh nghe.

"Em vào nhà đi."

"Tạm biệt. Đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt."

Tiền Tiền bước vào hiên nhà, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô khởi động. Chỉ một lúc sau, chiếc xe rời đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, dùng sức lắc lắc đầu.

"Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo lên! Chắc chắn anh ấy đã học hư bên Mỹ! Mở miệng ra toàn những lời ngọt ngào, cái gì mà Honey I love you, chỉ toàn mấy câu ngoài miệng." Cô lắc đầu, đỡ cầu thang mà bước lên lầu,"Mình nhất định phải tỉnh táo..."

Rất nhiều năm về trước, Tiền Tiền đã từng nói tương lai sẽ đăng ký vào đại học T.

So với những thứ như thứ hạng, vị thế và các yếu tố khác thì thứ hấp dẫn Tiền Tiền lại là món mì với nhiều topping trong căn tin đại học T và quán kem thơm ngon trước trường.

Ở Tiền gia, việc nấu ăn là trách nhiệm của giáo sư Tiền, nhưng không phải lúc nào giáo sư Tiền cũng xuống bếp. Có đôi lúc ông bận việc sẽ đưa thẻ cơm cho Tiền Tiền: "Con chịu khó đi nhà ăn dùng cơm, nhớ mua cho ba và mẹ con mỗi người một phần."

Tiền Tiền vô cùng vui vẻ mà mang phiếu cơm chạy ra cửa, nhanh tay gõ cửa nhà Hàn gia ở sát vách.

"Anh ơi, xuống căn tin ăn mì đi."

Hàn Văn Dật cũng là khách quen của căn tin đại học T. Vợ chồng giáo sư Hàn không có thời gian ở nhà nấu cơm, tuy rằng trong nhà có người giúp việc, nhưng tay nghề nấu ăn của người giúp việc lại thua xa những sư phụ ở nhà ăn. Cho nên Hàn Văn Dật cũng thường xuyên một ngày ba bữa ăn tại nhà ăn.

Sau khi ra khỏi cửa, Tiền Tiền nói: "Em muốn ăn một tô mì lớn, thêm một phần tố tam tiên (rau xào nấm)."

Hàn Văn Dật gật đầu: "Anh muốn ăn một tô mì thịt với rau xanh. Thêm một cái bánh bao."

Tiền Tiền giơ tay OK với anh.

Sau khi vào nhà ăn, Tiền Tiền lên đằng trước xếp hàng, sau khi đến lượt cô, cô liền nở nụ cười thật với sư phụ ở nhà ăn: "chú Lưu!"

Lưu sư phó năm nay đã ngoài năm mươi, là một lão nhân quê quán ở phía bắc, Tiền Tiền vừa dễ thương lại ăn nói ngọt ngào, nên ông rất yêu thích.

Lưu sư phó vui vẻ mà nâng cái muỗng lớn lên: " Cô nương Tiền hôm nay muốn ăn món gì đây?"

"Lấy thịt, rau xanh,..." Tiền Tiền lớn tiếng nói: " Thêm một cái bánh bao nữa."

"Được rồi." Lưu sư phó đưa cho cô một bát mì lớn, sau đó chọn một miếng thịt lớn để lên mỳ, lại sợ cô không ăn đủ, nên cho thêm một miếng thịt nhỏ nữa. Đến khi Tiền Tiền nhận được bát mì đã là một bát mì đầy ắp sắp tràn.

Ánh mắt Lưu sư phó đầy từ ái, cười nheo cả mắt mà nói: "Ăn nhiều một chút, sau này lớn mới cao được."

"Cám ơn chú Thúc!" Tiền Tiền hí ha hí hửng bưng bát mì đi.

Đến lượt gặp Hàn Văn Dật.

"Muốn ăn gì?" Lưu sư phó trừng mắt hỏi.

Lưu sư phó yêu thích Tiền Tiền, nhưng lại không thích Hàn Văn Dật.

Hàn Văn Dật khi lớn lên mặt trắng môi hồng, khuôn mặt dễ nhìn, vì còn nhỏ nên chiếc cằm trơn bóng nhẵn nhụi như lòng trắng trứng gà.

Lưu sư phó cảm thấy không có nét nên có của chàng trai, ông cảm thấy Hàn Văn Dật có nét xinh đẹp như một cô gái, không phù hợp với thẩm mỹ vốn có của ông.

"Một bát mì lớn" Hàn Văn Dật nói, "Thêm một phần tố tam tiên (rau xào nấm)."

Lưu sư phó cầm chiếc đũa cùng muỗng lớn lên, cho anh một ít mì vào bát, tùy tay gắp một khối thịt nhỏ ném vào trong chén, lại múc thêm một muỗng tố tam tiên (rau xào nấm), hùng hăng đưa cho Hàn Văn Dật .

Hàn Văn Dật bình tĩnh cầm lấy bát mì rồi rời đi.

Hai người bưng đồ ăn đến một góc của nhà ăn rồi ngồi xuống. Khi hai bát mì đặt cạnh nhau liền thấy sự khác biệt rõ ràng: bát mỳ trước mặt Tiền Tiền nhiều đến nổi sắp tràn ra ngoài, trong khi đó bát mì của Hàn Văn Dật lại chỉ hơn một nửa.

Tiền Tiền rất tự nhiên đẩy bát mì đầy ắp kia về phía Hàn Văn Dật, sau đó lại kéo bát mì của Hàn Văn Dật về phía mình, vô cùng vui vẻ nói: "Ăn đi!"

Hàn Văn Dật nhìn sự thay đổi của hai bát mì, đem miếng thịt mà Lưu sư phó cho đặt lên bát mì của Tiền Tiền, sau đó mới bắt đầu ăn.

Tục ngữ nói rất đúng, phát triển kinh tế đều có quy luật riêng. Phàm là người nào vi phạm vào quy luật tự nhiên này, khó có thể đạt được điều mình muốn.

Tục ngữ lại nói đúng, thị trường là nơi tự phát điều chỉnh. Nếu một ai muốn điều chỉnh, thị trường sẽ thấy đổi theo ý hắn.

Cũng giống như việc con trai ăn nhiều, con gái ăn ít, đó là điều bình thường. Cùng một bát mì bán ra, Tiền Tiền ăn ít nên sẽ lãng phí mì còn dư, Hàn Văn Dật lại ăn không đủ no. Cho nên họ sẽ nghĩ cách để điều chỉnh, đó là tính tự phát của thị trường. Tuy nhiên Lưu sư phó lại thay đổi điều này bởi vì gương mặt thanh tú của anh.

Lúc trước, Tiền Tiền sẽ chia bớt phần mỳ của mình cho Hàn Văn Dật, sau đó hai người mới ăn. Nhưng chia qua chia lại như vậy, sợi mỳ sẽ lạnh đi, cũng rất phiền phức, ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của hai người.

Vì thế trong một lần, cái đầu nho nhỏ của Tiền Tiền đã nảy ra một ý tưởng khá tuyệt vời. Trước khi vào nhà ăn, cô rút thẻ cơm của Hàn giáo sư từ trong tay của Hàn Văn Dật, sau đó nhét thẻ cơm của Tiền giáo sư vào tay anh, và nói: "Em muốn ăn bún chả cá."

Hàn Văn Dật nhìn thẻ cơm trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tinh ranh của Tiền Tiền. Dù sao cũng là một học sinh thông minh, nên chưa đầy một giây anh đã nhìn ra được kế hoạch của Tiền Tiền: "Thịt tiêu xanh, thêm bánh bao trứng."

Hai người đều vui vẻ. Hai người đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Tiền Tiền còn muốn ăn chút kem.

Hàn Văn Dật đưa cô đến trước cổng trường, ở đó có mở một quán kem. Tiền Tiền đứng ở ngoài đợi, chỉ có mỗi Hàn Văn Dật đi vào.

Chủ cửa hàng bán kem là dì Vương năm nay đã 40 tuổi, sau khi nhìn thấy Hàn Văn Dật liền mừng rỡ cười tít mắt, cứ như Hàn Văn Dật là con trai của bà. Hàn Văn Dật trả tiền mua kem, dì Vương liền lấy một cái muỗng múc kem từ trong tủ lạnh ra, mỗi một viên kem được múc ra phải to bằng nửa cái đầu, sau đó bà rắc thêm ít đậu phộng, thêm một ít sốt chocolate, rồi cho vui vẻ đưa cho Hàn Văn Dật.

Vừa ra khỏi cửa, Hàn Văn Dật liền đưa que kem thật to này cho Tiền Tiền.

Hai người đều vui vẻ. Hai người đều vui vẻ.

Sau khi vui vẻ ăn kem, rồi xoa xoa cái bụng đã no của mình, tản bộ trên đường với làn gió nhè nhẹ, Tiền Tiền cảm thấy vô cùng hạnh phúc như muốn bay lên trời.

"Anh ơi." Cô nói: "Sau này chúng ta cùng nhau thi vào đại học T được không?"

Khi đó Tiền Tiền mới học đến trung học cơ sở, học đại học là một điều còn xa xôi với cô. Hàn Văn Dật đã học cấp 3, trong đầu đã lập sẵn kế hoạch tương lai cho mình.

"Tại sao vậy?" Anh nói: "Em thích đại học T sao?"

"Thích." Tiền Tiền liếʍ khóe miệng còn dính kem, cười tít mắt,"Rất thích. Rất thích."

Sáng sớm hôm sau, Hàn Văn Dật đi vào văn phòng,

Thời gian anh đến có hơi trễ, hầu như mọi người đều có mặt tại văn phòng rồi, đang sôi nổi chào hỏi anh.

Hàn Văn Dật đáp lại một câu: "Mọi người buổi sáng tốt lành." Sau đó lại quay qua nhìn Tiền Tiền.

Tiền Tiền cũng đang nhìn anh, ánh mắt của hai người giao nhau, Tiền Tiền vội vàng quay đầu đi.

Sau một hai giây, Tiền Tiền cảm thấy mình không có lý do gì phải chột dạ như vậy, liền lấy hết can đảm mà quay đầu nhìn lại.

"Lão đại chào buổi sáng." Thoạt nhìn cô vẫn vô tư như mọi ngày.

"Buổi sáng tốt lành." Hàn Văn Dật mỉm cười,"Tiền Tiền."

Sau khi chào hỏi mọi người, như thường lệ Hàn Văn Dật đi đến chỗ Lưu Tiểu Mộc hỏi vài câu: "Có ai tìm tôi không? Có người nào hẹn gặp tôi không?"

"Có." Lưu Tiểu Mộc nhanh nhạy đáp: "Buổi sáng có nhà đầu tư gọi điện đến, muốn hẹn anh chiều nay để bàn công việc."

Hàn Văn Dật gật đầu, nghĩ rằng không còn việc gì nữa, liền chuẩn bị quay về văn phòng.

"Sư phụ, còn chuyện nữa." Lưu Tiểu Mộc vội vàng gọi anh lại: "Thân chủ lần trước lại đến hẹn gặp."

Hàn Văn Dật sửng sốt, cuối cùng Trương Lủng cũng chấp nhận điều trị tư vấn tâm lý sao?

"Cô ấy hẹn khi nào?"

"Cô ấy hẹn tư vấn vào chiều nay, nhưng tôi không biết có được hay không nên vẫn chưa trả lời. Sư phụ, muốn sắp xếp như thế nào?"

Hàn Văn Dật suy nghĩ một hồi, liền đưa ra quyết định: "Cô ấy hẹn lúc nào, thì anh hãy kêu cô ấy đến giờ đó. Trước tiên xác định thời gian với cô ấy xong, rồi hãy thông báo cho nhà đầu tư bên kia."

Hẹn gặp thân chủ trước nhà đầu tư, Hàn Văn Dật làm ông chủ rất có cá tính, Lưu Tiểu Mộc vội vàng đáp ứng: "Vâng. Tôi sẽ liên hệ ngay."