Chương 7: [Âm thanh náo nhiệt] Một vụ án gϊếŧ người khác

“Lãnh đạo, nỗ lực của ngài sai hướng rồi.”

•••

“Được rồi, cứ làm theo lời tôi! Giang Lăng Độ, anh đem một phần tư liệu cơ bản của tên tình nghi cho tôi nữa.” Triệu Tiểu Miêu nói.

Sư Tần túm chặt mũ áo sau đầu Triệu Tiểu Miêu kéo cô lại.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, mặt Triệu Tiểu Miêu trầm xuống, Giang Lăng Độ dừng chân ngơ ngác nhìn hai bọn họ.

“Không phải chứ Triệu Tiểu Miêu, tôi suýt chút nữa bị cô lừa rồi. Nhưng tôi suy nghĩ lại, cảm thấy... có chỗ nào đó không đúng lắm.” Sư Tần buông tay, nghi hoặc, “Cô nói muốn đi điều tra, là điều tra như thế nào? Tôn Li Tiêu Ẩn cũng chưa hỏi ra điều gì, cô chưa đưa ra phán đoán gì đã đột nhiên muốn hành động, tôi có chút chưa hiểu lắm. Cho nên cô có thể nói cho tôi, cô tính điều tra yêu khí kia như thế nào?”

“Hỏi từng người một chứ sao!” Triệu Tiểu Miêu mở to mắt tràn đầy nghiêm túc, ngữ khí đương nhiên, “Chờ Giang Lăng Độ đem danh sách yêu quái tới, chúng ta sẽ theo địa chỉ đăng ký mà đi hỏi từng người một.”

“Hỏi cái gì?”

Nét mặt Triệu Tiểu Miêu mang vẻ khó hiểu, cô nghĩ phương pháp đơn giản như vậy sao Sư Tần lại có thể không hiểu.

Triệu Tiểu Miêu dùng giọng điệu thông cảm giải thích cho Sư Tần: “Thì hỏi bọn họ có tiếp xúc với nhân loại này hay chưa, nếu không có thì hỏi bọn họ có biết yêu quái nào từng tiếp xúc với tên đó hay không. Nam Kinh chỉ tầm 300 quỷ yêu, chúng ta có nhiều thời gian, thể nào chẳng hỏi ra.”

Sư Tần sững sờ nhìn chằm chằm cô, trong nhất thời cũng không biết nên phàn nàn từ đâu. Nói thật, mới đầu nghe Triệu Tiểu Miêu bố trí công việc như vậy, rất có bộ dáng lãnh đạo, nghe cũng rất đáng tin cậy, nhưng nghĩ cẩn thận lại thì càng nghĩ càng đau đầu.

Chẳng trách lúc Triệu Tiểu Miêu phân công công việc, ngoài Giang Lăng Độ ra mấy yêu quái còn lại chẳng có phản ứng gì.

Sư Tần cười.

Triệu Tiểu Miêu thấy anh cười thì lập tức xụ mặt, giọng nói nặng nề, “Anh cảm thấy phương pháp này không tốt sao? Cười cái gì?”

Sư Tần gật đầu: “Cô có thể nghĩ biện pháp khác không? Cái này tôi thấy không đáng tin cậy lắm.”

Triệu Tiểu Miêu hỏi lại: “Vậy anh thử nói xem, có phương pháp đáng tin cậy nào khác không?”

Sư Tần lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Tôi không chắc. Nhưng biện pháp của cô chẳng phải quá phiền toái? Tra từng người một, cô muốn tra đến khi nào?”

Triệu Tiểu Miêu hừ một tiếng, quay đầu hỏi Tôn Li: “Tôn Li, cô khẳng định trong quá trình gây án không hề có yêu quái tham gia, chỉ một mình nghi phạm gϊếŧ vợ chứ?”

Tôn Li cẩn thận gật đầu: “Từ những gì tôi nhìn thấy mà nói, đó là hành vi cá nhân của một mình nghi phạm.”

Triệu Tiểu Miêu quay đầu nhìn Sư Tần: “Trưởng phòng Sư, anh muốn tôi có bước đầu phán đoán đúng không? Căn cứ vào những gì Tôn Li thẩm vấn, chúng ta biết được hành vi của nghi phạm không có quan hệ gì tới yêu quái. Có nghĩa là, chúng ta cần phải tra đồ vật, không phải là yêu quái phạm pháp gϊếŧ người, cũng không liên hệ với ‘nhân mệnh quan thiên*’ gì, cho nên chúng ta không cần gấp, một hay hai ngày cũng được, quan trọng là cho Giang Lăng Độ một lời giải thích. Mục đích điều tra lần này là tìm ra yêu quái tiếp xúc với nghi phạm cùng với lí do tiếp xúc của hắn, việc này từ từ làm là được. Tôn Li cũng nói, kẻ tình nghi toàn ở nhà, như vậy khẳng định hắn không gặp qua yêu quái lạ nào. Chúng ta trước mắt điều tra 300 yêu quái ở Nam Kinh cũng có thể tra ra được. Tra hỏi từng người tuy rằng ngớ ngẩn nhưng cũng có tác dụng.”

*Nhân mệnh quan thiên là một thành ngữ tiếng Hán, bính âm là rén mìng guān tiān, nghĩa là những vấn đề liên quan đến tính mạng là vô cùng quan trọng.

Nghe xong lời này, Sư Tần lại cảm thấy lời Triệu Tiểu Miêu có vài phần đạo lý.

Căn cứ theo danh sách yêu quỷ đăng ký thường trú ở Nam Kinh, Triệu Tiểu Miêu lại phân công nhiệm vụ.

“Cổ Lâu, Giang Ninh, Tần Hoài... Những chỗ này có nhiều yêu quái phân tán tôi sẽ đi hỏi. Thê Hà, Huyền Vũ, Vũ Hoa Đài, Lục Hợp, Tiêu Ẩn cùng Tôn Li sẽ phụ trách. Kiến Nghiệp với mấy cái khu dưới nước tạm thời để đó đã, chúng ta điều tra mấy chỗ trên mặt đất trước.”

Tiêu Ẩn cùng Tôn Li nhận được nhiệm vụ, cầm bản danh sách đã được sao chép lại đi trước.

Triệu Tiểu Miêu cầm một bản khác đối chiếu những người hiềm nghi, quay đầu nói với Giang Lăng Độ: “Anh đi lái xe, chúng ta đến khu Giang Ninh trước.”

Sư Tần đang do dự có nên đi theo không, thì nghe Chu Ngô mở miệng nói: “Tiểu Miêu, kêu Trưởng phòng Sư đi cùng đi, nếu gặp phải con người để anh ấy đi nói chuyện sẽ thích hợp hơn.”

Triệu Tiểu Miêu đành phải ngoắc ngón tay: “Thôi được, Sư Tần anh đi cùng tôi đi, cái gì không hiểu thì hỏi, không được tự ý hành động đâu đó.”

Sư Tần nhỏ giọng nói cảm ơn Chu Ngô, kẹp túi da đi theo Triệu Tiểu Miêu lên xe.

Ngồi trên xe, Sư Tần giống như thực tập sinh, nhẹ giọng dè dặt hỏi Triệu Tiểu Miêu: “Chúng ta đầu tiên đi đâu?”

Triệu Tiểu Miêu không trả lời mà nhét danh sách vào ngực Sư Tần: “Tự xem đi này.”

Sư Tần bắt được danh sách, lật ra xem, giật mình.

Tên đầy đủ của danh sách này là Sổ đăng ký cư dân đặc biệt ở Nam Kinh, nội dung đăng ký rất đầy đủ. Yêu cầu điền nguyên hình, họ tên đăng ký, địa chỉ cư trú, đơn vị công tác, phương thức liên hệ, thời gian sử dụng chứng minh thư, có được thay thế trong vòng năm năm hay chưa cùng với một số thông tin khác.

Một tờ tầm mười lăm người, Sư Tần lật xem một chút thấy số lượng đăng ký cư trú ở Giang Ninh không đến nửa trang, đơn vị công tác hầu như đều là tiệm cơm hoặc siêu thị.

Sau khi nhìn qua tất cả, Sư Tần phát hiện nghề nghiệp của những yêu quái này phần lớn liên quan đến ngành dịch vụ ăn uống, chỉ có một đang là sinh viên đại học năm 3 ở khu Cổ Lâu, còn bị đánh dấu là tình huống đặc thù.

Sư Tần tò mò hỏi: “Vì sao những yêu quái này đều làm trong quán ăn vậy?”

Triệu Tiểu Miêu nói: “Trong quán ăn nồng nặc mùi khói lửa, lượng người qua lại cũng nhiều có thể che đậy mùi yêu khí, hoà nhập vào cuộc sống con người rất dễ dàng.”

Nhắc tới yêu khí làm Sư Tần nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi cái này. Hồi trước cô nói trên người tôi có quỷ khí. Lúc tới Nam Kinh Tôn Li có bảo tôi học tập Tiêu Ẩn cách khống chế quỷ khí... Cái này cô có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút không? Yêu quái các người có thể khống chế yêu khí trên người mình sao?”

Triệu Tiểu Miêu uể oải nói: “Yêu là yêu, quỷ là quỷ, quỷ tu là quỷ tu. Khái niệm không giống nhau không thể gộp vào nói được. Tiêu Ẩn là quỷ tu, chính là loại có lý tưởng có khát vọng làm quỷ ấy, anh ấy sau khi chết tu luyện 500 năm dưới Âm Ty rồi thành công làm Quỷ sai, có năng khiếu khá tốt nên không thể so sánh với anh được. Anh nếu muốn đạt tới trình độ khống chế quỷ khí trên người như Tiêu Ẩn thì ít nhất phải luyện 500 năm.”

Sư Tần im lặng.

Triệu Tiểu Miêu tiếp tục thuyết giáo: “Trên thực tế, vạn vật sinh linh đều có linh khí riêng, còn sống thì có sinh khí, thành quỷ thì có quỷ khí, còn anh không phải người cũng không phải quỷ, tôi sống 3000 năm cũng là lần đầu tiên thấy. Yêu quái có thể nhìn thấy yêu khí nhân khí quỷ khí, quỷ tuy không nhìn thấy những cũng có thể phân biệt những loại khí này, còn tôi có thể biết được khí đó là của quỷ nào yêu nào lưu lại. Nhưng con người thì chẳng biết cái gì với cái gì.”

Nghe cô nói có thể phân biệt ra từng khí cụ thể, Giang Lăng Độ khϊếp sợ muốn nói lại thôi.

Triệu Tiểu Miêu vừa chơi trò chơi vừa tiếp tục nói: “Kỳ thật nếu con người lưu tâm một chút thì cũng có thể cảm giác được hơi thở của bản thân và người thân trong nhà. Một người sống ở đâu lâu ngày, khăn trải giường gối đầu đồ dùng cá nhân đều nhiễm hơi thở của người đó. Khí của con người phát ra từ tóc cho nên nhiều người còn có thể biết được đó có phải gối đầu của mình hay không. Tôi thấy trên mạng nhiều người than vãn bạn cùng phòng không hợp ý, thực ra cũng chỉ do mùi không hợp mà thôi. Mỗi người đều có mùi vị của riêng mình, tâm trí và tinh thần của một người đều theo bản năng mà muốn gần gũi với hơi thở mà mình thích, hoặc là mùi vị đem đến kí©h thí©ɧ, đem đến cảm giác an toàn cho mình. Chẳng hạn các người thích một người nổi tiếng nào đó, có vẻ như thích theo trực giác hoặc mắt nhìn, thực chất đều là hơi thở tương thích.”

Sư Tần nói: “Cũng đúng, tôi phát hiện tôi khác biệt với người khác vì mọi người khi ở gần tôi đều cảm thấy lạnh, nếu trẻ con gặp phải sẽ khóc nháo. Hẳn là do khí trên người tôi doạ sợ.”

“Bởi vì trên người anh là quỷ khí.” Triệu Tiểu Miêu duỗi người chậm rãi nói. “Trẻ con rất dễ cảm nhận thấy quỷ khí. Nhưng mặt anh lúc nào cũng trầm trầm như bị trúng gió thế kia, cho dù không có quỷ khí cũng doạ trẻ con như thường.”

Sư Tần quyết định bỏ qua châm chọc của cô, một bộ dáng chăm chỉ học hỏi: “Cô vừa nói cô chỉ cần nhìn là có thể biết khí đó từ yêu quái nào, vậy cô có thấy quỷ khí trên người tôi là từ đâu ra không?”

Triệu Tiểu Miêu nói: “Âm Ty.”

“Ừm?”

“Âm Ty.” Triệu Tiểu Miêu nhếch miệng cười. “Sư Tần, năm đó nhất định là anh đã chết. Lúc đó anh đã đến Âm Ty, quỷ khí trên người không phải của anh mà là của Âm Ty. Vạn vật sinh linh sau khi chết đều phải đến Âm Ty, chỉ có thể vào mà không thể ra. Tiêu Ẩn hay thậm chí là tôi, muốn từ Âm Ty lên mặt đất cũng phải ở cột mốc biên giới tu được hình người. Còn anh...”

Không biết vì sao, Triệu Tiểu Miêu dừng lại như vậy làm da đầu Sư Tần tê dại.

Giang Lăng Độ chậm rãi dừng xe lại: “Tới rồi...”

Triệu Tiểu Miêu tắt di động, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Sư Tần: “Sư Tần, lai lịch của anh làm tôi cảm thấy rất hứng thú.”

Sư Tần, Triệu Tiểu Miêu cùng Giang Lăng Độ đến khu Giang Ninh và Cổ Lâu, những yêu quái ở đây thoạt nhìn không khác gì người thường, nhìn thấy nhân viên của Cục Điều tra Đặc biệt Nam Kinh đều rất nhiệt tình, hỏi gì đáp nấy còn mời bọn họ ở lại ăn cơm.

Cho đến khi điều tra xong sinh viên đại học năm ba kia đã là 8 giờ tối.

Theo lời Giang Lăng Độ, yêu quái sinh viên kia là đối tượng được Nam Kinh đặc biệt bồi dưỡng. Bên trên cho rằng tuổi thọ yêu quái cao như vậy, nếu có thêm thành tích học tập tốt, tương lai sẽ vì quốc gia mà cống hiến nhiều thành tựu nghiên cứu khoa học to lớn.

Giang Lăng Độ thao thao bất tuyệt nói còn Triệu Tiểu Miêu thất thần nghe.

Cô mơ màng mãi đến khi Giang Lăng Độ ngừng lấy hơi, như bắt được cơ hội tha thiết hỏi: “Chân giò tẩm bột có bán gần đây không?”

“Hả?”

Triệu Tiểu Miêu thèm thuồng nói: “Chân giò tẩm bột, tôi muốn ăn chân giò tẩm bột.”

Giang Lăng Độ à một tiếng: “Vậy cô chờ một chút để tôi lấy thêm tiền. Vừa nãy đổ xăng nên chắc không còn đủ tiền mặt.”

Sư Tần móc ra một xấp tiền từ trong túi da: “Không sao, tôi có mang tiền mặt đây, tiệm đó ở đâu? Giờ chúng ta qua luôn, ăn càng nhanh càng tốt...”

Triệu Tiểu Miêu nhìn Sư Tần, trong mắt lộ ra khen ngợi.

Sư Tần đón nhận ánh mắt ấy, dưới áp lực cực lớn nói nốt lời: “Ăn xong sớm còn đến nơi tiếp theo... điều tra.”

12 giờ đúng.

Một chiếc taxi đang trên đường trở về nội thành.

Có tiếng nước chảy phát ra từ chiếc di động đặt trên bảng điều khiển, sau đó là một giai điệu nhẹ nhàng êm ái.

Người tài xế nhẹ nhàng ngâm nga theo giai điệu, sau khi giai điệu nhỏ dần, một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, quanh quẩn bên tai tựa như khói: “Giờ đêm đã điểm, hoan nghênh tới nghe đài Âm thanh náo nhiệt lúc nửa đêm. Ta muốn biết, những bông hoa ngọ nguậy trong lòng ngươi đều đã nở hết chưa?”

Tài xế châm điếu thuốc, trả lời câu hỏi của hắn: “Chưa đâu, tôi còn muốn tìm một loại phân bón tốt.”

Điếu thuốc sắp cháy hết, người tài xế nhìn thấy bên đường có một cô gái trẻ mặc áo khoác len trắng đang vẫy vẫy tay.

Người tài xế dập tắt điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống: “Đi đâu?”

Cô gái trẻ có khuôn mặt nhỏ nhắn lễ phép cười hỏi: “Có đi tới nhà máy sản xuất không ạ?”

Khi cô gái cười lên, khuôn mặt vốn dĩ bình thường cũng trở nên xinh đẹp hơn một chút.

Tài xế giật giật ngón tay, thấp giọng nói: “Lên xe đi.”

“Quan điểm của Tuân Tử chính là ‘nhân chi sơ tính bổn ác’. Tuy nhiên vì sự ổn định của xã hội tập thể, con người có thói quen phải trấn áp bản chất xấu xa, nguỵ trang chúng bằng những lễ nghi văn minh, đây chính là sự giả tạo... Một người từ khi sinh ra đến khi chết đi đều không thể phóng thích bản tính của chính mình, bị bề trên và những người có quyền lực thuần hoá thành một con cừu non không có cá tính, thật là đáng buồn biết bao... Ý nghĩa tồn tại của ta chính là để nói cho các ngươi, không cần phải tròng lên người những gông xiềng quy tắc, hãy lắng nghe trái tim mình, hãy để những bông hoa rực rỡ trong lòng mình nở rộ đi...”

Cô gái trẻ càng nghe càng thấy không đúng: “Anh đang nghe cái gì vậy? Kịch truyền thanh sao?”

Tài xế không trả lời.

Xe vẫn chạy băng băng trên con đường không có một bóng người.