Có liên quan tới yêu quái hay không?
•••
Triệu Tiểu Miêu đi theo Tôn Li vào phòng thẩm vấn, nâng mí mắt lười biếng liếc người bị tình nghi rồi xoay người đi, đứng ở cửa chỉ chỉ phòng thẩm vấn nói với Tiêu Ẩn: “Tiêu Ẩn, anh vào ghi chép đi.”
Tiêu Ẩn hỏi: “Không nhìn ra yêu khí sao?”
Triệu Tiểu Miêu gật đầu: “Trên người không nhìn ra yêu khí, chắc là đã biến mất. Có thể khẳng định là không phải bám vào người, nếu bị yêu quái bám vào người, thời gian yêu khí lưu lại trên người có thể đến vài tháng. Còn nữa, số yêu quái có thể bám vào con người chỉ đếm trên đầu ngón tay, những yêu quái kiểu đó hiện giờ đang ở đâu tôi đều biết rất rõ. Anh cùng Tôn Li hỏi rõ một số chuyện trước rồi nói sau.”
Tiêu Ẩn gật đầu, lấy sổ ghi chép từ tay Giang Lăng Độ đi vào phòng thẩm vấn.
Triệu Tiểu Miêu cầm di động, mắt không rời màn hình, chậm rì đi tới liếc liếc chỗ ngồi, đến chỗ gần Chu Ngô ngồi xuống, cách Sư Tần một khoảng trống.
Nội tâm Sư Tần nổi lên một trận chua xót không tên, quá là oan ức! Anh thật sự rất muốn hoà nhập với phòng 29, nhưng khó khăn quá lớn. Các thành viên khác thì không sao, chỉ có Triệu Tiểu Miêu có vẻ rất ghét bỏ anh, bây giờ còn công khai tránh xa anh.
Chu Ngô thấy thế, ngẩng đầu cười cười với anh: “Trưởng phòng Sư tới đây ngồi đi, cách xa như vậy không nói chuyện phiếm với nhau được.”
Triệu Tiểu Miêu định phản đối, nhìn vào mắt Chu Ngô lại quyết định thoả hiệp. Cô vươn một ngón tay, dùng xíu đầu móng tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Trưởng phòng Sư, anh tới đây ngồi đi!”
Ngụ ý, Chu Ngô đã mở miệng kêu anh lại đây, anh dám không làm theo?
Sư Tần không qua cũng không được. Anh cảm thấy Bộ trưởng nói cũng không chuẩn xác lắm, Chu Ngô đâu chỉ là chỗ dựa tinh thần của bầy yêu quái này, đây quả thực là lãnh tụ tinh thần mới đúng!
Trưởng phòng phòng 29, kỳ thực phải là Chu Ngô mới đúng?
Sư Tần ngồi qua đó, suy nghĩ rất lâu mới hỏi Chu Ngô: “Thầy Chu, trước khi tôi tới phòng 29, Bộ trưởng có nói với tôi, anh sinh ra từ một sự tưởng nhớ với người bạn cũ. Cái này tôi không hiểu lắm, ý là sao vậy?”
Chu Ngô cười nói: “Có đúng hay không phải hỏi Tiểu Miêu, thật ra tôi cũng không hiểu lắm.”
Triệu Tiểu Miêu chơi game, ngón tay lướt nhanh, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại: “Cơ bản thì cũng đúng là ý này. Nhưng sự tưởng nhớ của nhân loại các anh thì không được, cho dù mãnh liệt đến đâu cũng không thể thành hình, phải là tôi tưởng nhớ anh ấy mới được.”
Sư Tần không kìm lòng được đứng lên, tôn kính nhìn về phía Chu Ngô: “Thầy... Chu, chào ngài. Hôm nay nghe Tiêu Ẩn nhắc tới Mai Viên, tôi cảm thấy có lẽ đúng là ngài, tôi... tôi may mắn được gặp ngài một lần, không biết ngài còn nhớ rõ không? Tôi vẫn luôn rất kính nể ngài. Lúc ngài qua đời, tôi đang đi công tác ở Vân Nam, ngày đó nghe được hung tin, tôi...”
Nói đến đây, Sư Tần hơi nghẹn ngào.
Triệu Tiểu Miêu nhìn màn hình đi động, cười thở dài.
Chu Ngô tủm tỉm cười: “Trưởng phòng Sư, không cần như vậy. Tôi chỉ là Chu Ngô thôi. Những chuyện trước đó tôi cũng không còn nhớ gì nữa rồi, thật sự không cần phải như vậy.”
Nước mắt Sư Tần sắp trào ra rồi, nhưng lại bị một câu của Triệu Tiểu Miêu cứng rắn nhét trở lại: “Chu Ngô chỉ là ý nghĩ ký thác vào rồi tụ thành thân thể mới, có chỗ tương tự nhưng cũng không phải thực sự là người cũ. Cho nên nếu anh thật sự muốn khóc, ở cổng tiểu khu nhà tôi có cây hoa hải đường, bao giờ quay về Bắc Kinh tôi sẽ mời anh qua đó, đứng trước cây hải đường anh muốn khóc thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không cười anh.”
Chu Ngô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Trưởng phòng Sư ngồi xuống đi. Thu hồi cảm xúc một chút, quay về Bắc Kinh tôi sẽ cùng anh đi ngắm cây hoa hải đường kia.”
Sư Tần ngồi xuống, một trận tưởng nhớ không trút ra được, nhịn tức cả ngực.
Trong phòng thẩm vấn, Tôn Li ngồi trước mặt người bị tình nghi, mày đẹp nhăn lại.
Tiêu Ẩn nhìn biểu tình của cô, lại nhìn thấy tên tình nghi hai mắt sáng lên, vẻ mặt đầy si mê, cây bút trong tay anh ngừng một chút, khuôn mặt trầm xuống.
Tôn Li thở dài một tiếng, quyết định cắt ngang ý tưởng xấu xa của tên tình nghi, mở miệng hỏi: “Vì sao anh lại gϊếŧ vợ mình?”
Theo câu hỏi này, trong đầu tên tình nghi bắt đầu hiện lên hình ảnh của vợ hắn.
Tôn Li nheo mắt hồ ly, cố gắng nhìn rõ những hình ảnh trước mắt mình.
Phòng bếp sáng đèn, một người phụ nữ mặc đồ màu hồng nhạt đang rửa chén, tiếng nước ào ào trộn lẫn cùng tiếng nói của cô ta truyền đến tai.
“Ngày Quốc tế Phụ nữ, nhà người ta ai cũng biết thương vợ, dẫn ra quán mua hoa đi ăn, còn tôi đây, tôi bận rộn cả một ngày, về đến nhà chồng mình không thèm tỏ một chút thái độ nào, trong nhà bừa bãi như chuồng lợn, quần áo bẩn chất đống chờ tôi giặt, vừa vào cửa câu đầu tiên nghe được là ‘cô đã về rồi à, mau đi nấu cơm đi’, tôi gả cho anh để làm đầu bếp làm bảo mẫu làm cây ATM đúng không? Chẳng mong đến việc anh nuôi sống tôi, anh ra ngoài tìm việc nuôi chính bản thân không được à? Chơi game chơi game, ngày nào cũng chỉ biết ngồi trên sô pha chơi game, không phải máy tính thì là di động,... Bảo anh bao nhiêu lần, đừng có để gạt tàn lên sô pha! Lười đến nỗi đèn cũng không bật, còn có mặt mũi mà sống không? Nói thế vẫn còn ì ra đấy, lăn ra đây lấy cá trong tủ lạnh ra! Muốn ăn còn không biết động tay mà lấy đi, đêm nay không rã đông xong, ngày mai ăn rắm đi!”
Tên kia rời khỏi giao diện trò chơi, nhìn thời gian, nhấn mở app radio, đặt điện thoại lên bàn trà.
Cảnh tượng lại thay đổi. Lọt vào trong tầm mắt, là một con cá chép to trong ngăn đá tủ lạnh, nó bị đông cứng trong đá, hắn dùng tay moi moi nhưng không di chuyển gì, hắn đơn giản rút cả tảng đá ra, dùng sức mạnh đến nỗi ngã ra đất, trong miệng chửi bới, đập đi đập lại tảng đá đó.
Người phụ nữ tức giận quăng bát: “Anh chửi cái gì? Anh còn có mặt mũi chửi bới à? Bây giờ cần anh làm gì còn phải nhờ vả dỗ dành anh à? Anh muốn làm ông lớn hay làm sao? Có mặt mũi mà làm thế cơ đấy? Anh trút giận cái gì lên con cá hả?!”
Người đàn ông cũng không dừng lại, hắn đứng lên, rìa xung quanh con cá vỡ ra một ít, hắn khom lưng nhặt con cá vẫn còn bị đóng đá kia ném lên thớt.
Người phụ nữ hét lên: “Đồ óc lợn nhà anh! Ném như thế mà được à? Bảo anh làm chút việc mà anh chỉ kéo thêm việc, mẹ anh sao nuôi anh lớn được vậy, lẽ thường cũng không biết! Thớt tôi vừa mới rửa sạch sẽ!”
Tầm mắt lại chuyển tới trên mặt người phụ nữ.
Cô ta nhướn mày, tóc quăn dính hai bên mặt, tốc độ nói rất nhanh, xoa eo oán trách tên đàn ông: “Không hiểu sao lúc trước tôi lại đồng ý lấy anh! Nếu không phải trong nhà ngày nào cũng thúc giục, nói trên đời đàn ông nào chả như nhau, muộn nữa sẽ không thể kết hôn được, tôi bây giờ đâu phải cả ngày đi làm về lại còn hầu hạ anh?! Tôi nói cho anh biết, anh không vừa ý thì ngày mai lên toà xin ly hôn! Anh cho rằng tôi có thể vui vẻ sống những ngày như này nữa sao?! Cái gì cũng không biết làm chỉ vùi mặt chơi game, anh có còn là đàn ông không?!”
Hình ảnh chợt dừng.
Giây tiếp theo, người đàn ông cầm con cá cứng đơ, liên tục phang vào đầu người phụ nữ như phát điên.
Vòi nước chảy ào ào, người phụ nữ ngã xuống đất không phát ra âm thanh gì. Người đàn ông ngồi trên người cô ta, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm.
“Tao đây mà có tiền, tao còn phải cưới một con đàn bà 38 tuổi như mày sao? Tao mà có tiền, cả đám phụ nữ đã tự động dính lên người tao rồi, việc gì phải nghe mụ già như mày lải nha lải nhải, lớn tuổi như vậy còn không gả ra ngoài được, nếu không có tao, mày xem ai đồng ý cưới mày, chết đi!”
Hắn đánh đến mệt, mở to mồm thở phì phò như chó, túm chân người phụ nữ, kéo cô ta đến phòng tắm, lấy vòi sen mở nước ấm.
“Đây, không phải mày thích uốn tóc sao? Đấy, tao cho mày uốn! Bỏng chết cái đầu chó nhà mày!”
Hình ảnh rất khó coi, sắc mặt Tôn Li tái nhợt, cố nén cảm giác không khoẻ tiếp tục xem.
Phòng khách tối đen, radio trong di động truyền đến thanh âʍ ɦộp nhạc.
Trong miệng tên đàn ông ngâm nga, xoay người đến phòng bếp lấy chày cán bột, quay lại nhà vệ sinh, một chân dẫm lên ngực người phụ nữ, giơ chày cán bột, từng nhịp từng nhịp đập lên.
“Sảng khoái! Sảng khoái! Tao bây giờ rất sảng khoái!”
Tôn Li nhắm mắt kìm nén cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Anh có gặp qua người kỳ quái nào không? Hoặc là đồ vật nào kỳ lạ?”
Cô mở mắt, tiếp tục nhìn về phía nghi phạm.
Trong hình ảnh hiện lên rất nhiều người, có tên ăn xin tàn tật đầu phố, có người bệnh động kinh ngẫu nhiên gặp phải, có cô bé hàng xóm lúc nào cũng chỉ biết cười ngu ngơ đang ngồi dưới hàng hiên.
Lúc người này nghĩ đến cô bé nhược trí kia, hình ảnh lại đột nhiên chuyển thành ảo tưởng du͙© vọиɠ của hắn, giống như những gì hắn nghĩ trong lòng khi lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Li.
Tôn Li thở ra một hơi, trừng lớn hai mắt.
“Gần đây anh có tiếp xúc với người kỳ lạ nào không?”
Hình ảnh nhanh chóng hiện lên những hoạt động gần đây của nghi phạm, hắn ta vẫn luôn ở trong nhà, chơi game xem phim. Sau đó hắn lại nhớ tới mấy hình ảnh và video đã xem, trong đầu lại ảo tưởng tìиɧ ɖu͙©.
Tôn Li bóp nát ly nước bên cạnh.
Giang Lăng Độ hoảng sợ.
“Tôi không hỏi được nữa...” Tôn Li quay đầu, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Ẩn “Tôi đáng lẽ không nên tu luyện cái thuật nhìn thấu lòng người này...”
Tiêu Ẩn gõ gõ bản ghi chép trong tay, ý bảo cô trong lúc đang thẩm vấn không nên nói những chuyện này.
Tôn Li nhắm mắt, đưa ra kết luận: “Người bị tình nghi không có dấu hiệu tiếp xúc với người đặc thù nào.”
Giang Lăng Độ nói: “Nhưng mà... Chúng tôi thật sự từng nhìn thấy trên người hắn có yêu khí.”
Tôn Li cầm bản ghi chép lên ký tên, ra hiệu Giang Lăng Độ ra ngoài rồi nói.
Nhìn thấy bọn họ ra ngoài, Chu Ngô dò hỏi tình huống.
Tôn Li một bộ dáng như mắc bệnh nặng, trán đẫm mồ hôi, ngồi trên ghế cầm ly nước Tiêu Ẩn đưa qua, xua xua tay.
Tiêu Ẩn nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ nói rõ tình hình.”
Triệu Tiểu Miêu tắt trò chơi, cầm bản ghi chép nhìn lướt qua nói: “Hẳn là không có tình huống gì.”
Tiêu Ẩn gật đầu: “Người bị tình nghi hẳn là không trực tiếp tiếp xúc với yêu quái.”
Giang Lăng Độ hơi sốt ruột: “Chúng tôi thật sự từng nhìn thấy yêu khí trên người hắn, tuy rằng không mạnh nhưng thực sự có, chắc chắn đấy. Đồng nghiệp bên tôi đều có thể làm chứng, đều tận mắt nhìn thấy.”
Tôn Li lắc đầu: “Nhưng hắn gϊếŧ vợ thì không có quan hệ với yêu quái, là hành vi cá nhân của hắn thôi. Bởi vì toàn bộ quá trình đều là một mình hắn, tôi cũng khẳng định hắn rất thanh tỉnh, không bị bám vào người.”
Giang Lăng Độ sửng sốt vài giây, ngữ khí hạ xuống: “Ý của cô là... Án này cùng yêu quái không có quan hệ gì sao?”
Tôn Li gật đầu: “Tuy rằng anh nghiêm túc khẳng định, nhưng vụ án này không có quan hệ gì đến yêu quái. Tôi nghĩ là, có thể hắn từng thoáng gặp qua yêu quái, bị lây nhiễm yêu khí?”
Giang Lăng Độ không lên tiếng.
Triệu Tiểu Miêu đột nhiên nói: “Nếu là gặp thoáng qua, thông thường yêu khí sẽ chỉ dính trên thân thể một hai phút. Tôi hỏi này Thành Yêu, yêu khí hôm đó như thế nào?”
Giang Lăng Độ nói: “Hơi nhạt... Nói cũng kỳ, yêu khí chỉ trôi nổi trên đầu, lưu lại hơn một ngày. Sáng mùng 9 chíng tôi bắt giữ hắn ta, tận tối mùng 10 yêu khí mới biến mất. Cho nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ... Tôi còn cho rằng vụ án lần này có quan hệ với yêu quái.”
Triệu Tiểu Miêu chống cằm suy nghĩ, hỏi: “Không sao, tôi tra giúp anh là được. Anh đem cho tôi danh sách yêu quái đăng ký ở Nam Kinh đi, tôi sẽ giúp anh điều tra từng cái một.”
Sư Tần yên lặng giơ tay: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không? Mọi người nói thời gian lưu lại yêu khí kia... có căn cứ gì sao?”
“Có, căn cứ vào khoa học.” Triệu Tiểu Miêu bày ra bộ dáng học thức, vênh cằm nhìn anh. “Bách khoa Âm ty đều có ghi lại.”
Tôn Li vẫn đang nghỉ ngơi bỗng nhiên ngẩng phắt dậy: “Không đúng! Phải tra, nhất định phải tra rõ, tôi vừa nhớ ra, mấy ngày nay nghi phạm đều ở trong nhà, không có khả năng tiếp xúc với yêu quái, cho nên yêu khí trên người hắn tuyệt đối không phải là gặp thoáng qua mà dính!”
Triệu Tiểu Miêu dặn dò: “Giang Lăng Độ, đi lấy danh sách đăng ký của Nam Kinh. Tiêu Ẩn, anh đưa Tôn Li tới phòng trực nghỉ ngơi, tùy tình hình mà đợi lệnh, sau khi lấy được danh sách chúng ta sẽ đi điều tra. Thầy Chu ngồi ở đây đừng chạy loạn. Sư Tần...”
Sư Tần thẳng lưng, chờ cô giao phó công việc.
Triệu Tiểu Miêu trợn trắng mắt: “Sư Tần anh cũng ngồi ở đây đi.”
Cô cất di động, lầu bầu nói: “Dù sao đến lúc làm việc, cũng chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình thôi.”