Chương 50

Cư Hàn thay bộ quần áo khác rồi nhanh chóng chạy xuống lầu...

Dưới lầu, Trần Tĩnh đang cùng Hàn Vân trò chuyện, hai người dường như đã hàn huyên rất lâu. Trông thấy Cư Hàn gấp gáp từ trên lầu chạy xuống, Trần Tĩnh liền nhíu mày...

Trần Tĩnh hỏi "Cậu đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?"

Hàn Vân cũng chú ý tới bộ dạng của Cư Hàn, ánh nhìn cũng có chút thắc mắc...

Cư Hàn điều chỉnh lại quần áo một chút rồi nói "Là chuyện của Lâm Dương và Nhan Hà... Tôi biết họ ở đâu rồi... nhưng hiện tại có chút chuyện, tôi chạy đi xem một chút..."

Trần Tĩnh nghe đến hai người liền không ngồi yên một chỗ được, nhanh chóng đứng dậy, có chút lo lắng hỏi "Có nghiêm trọng không?"

Cư Hàn vỗ nhẹ lên vai của Trần Tĩnh, ý bảo ông yên tâm một chút "Tôi đi xem đã..."

Cư Hàn rụt tay lại vội vã định chạy đi, lại bị Trần Tĩnh nắm lấy tay không muốn buông. Cư Hàn quay lại, khó hiểu nhìn Trần Tĩnh. Trần Tĩnh bây giờ mới cảm thấy thái độ của mình có hơi quá, liền nhanh chóng buông tay, nhỏ giọng nói "Nhanh về... Mấy người các cậu nhất định phải nhanh trở về..."

Cư Hàn chăm chú nhìn Trần Tĩnh, Cư Hàn vốn cao hơn Trần Tĩnh gần một cái đầu, hiện tại Trần Tĩnh lại hơi cuối đầu. Từ phía Cư Hàn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Trần Tĩnh... Cư Hàn nhìn một chút không nhịn được đưa tay chạm đến, lòng bàn tay Cư Hàn vừa to vừa ấm xoa nhè nhẹ trên đỉnh đầu của Trần Tĩnh khiến ông cũng có chút ngượng...

Cư Hàn cuối cùng cũng thu tay về, hắn quay lưng hít một hơi sau đó nói "Lần này nhớ tăng lương cho tôi đó..."

Trần Tĩnh còn đứng ngơ ngác mấy giây sau đó mới trả lời "Nhất định..."

...

Cư Hàn đi theo địa chỉ đến tìm Lâm Dương...

Trong quán cà phê chỉ còn lại hai người là Hàn Vân cùng Trần Tĩnh. Hàn Vân sau một hồi chứng kiến mối quan hệ của trưởng phòng đối xử với nhân viên liền có chút khó xử. Ai đời trưởng phòng lại bị nhân viên xoa đầu cơ chứ?...

Trần Tĩnh tinh ý biết Hàn Vân đang suy nghĩ chuyện gì, liền tự mình đi giải thích "Thật ra tôi thích cậu ấy..."

Hàn Vân ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, hai mắt có chút không tin. Vốn cậu chỉ nghĩ mối quan hệ giữa hai người chỉ là không giống bình thường thôi, nhưng thật sự là loại tình huống này sao? Mà nếu nghĩ lại thì có lẽ Trần Tĩnh đang nói thật... Hàn Vân đáp "Anh cũng không nhất định nói cho tôi biết mà..."

"Tôi thấy cậu đang thắc mắc... Nói với cậu một chút thì có sao chứ?" Trần Tĩnh thản nhiên nói...

Thật ra con người của Trần Tĩnh có thể bình tĩnh trước bất kỳ ai chỉ là không thể bình tĩnh được trước mặt Cư Hàn...

Hàn Vân biết không nên câu nệ nữa, Trần Tĩnh là đang muốn cả hai đem chuyện của mình rành mạch kể ra, cùng nhau làm rõ những khuất mắc trong lòng...

Vậy nên Hàn Vân liền hỏi "Vậy cậu ấy có thích anh không?"

Hai người đã nhiều lần ngồi cùng nhau trò chuyện, nhất là những lần Trần tĩnh nghe Hàn vân kể về những chuyện cùng Hạng Thiên. Nên ít nhiều hai người rất hiểu đối phương, chỉ thường hỏi ra những câu mấu chốt của vấn đề...

Trần Tĩnh không biết mang tâm trạng gì, nhẹ giọng nói "Cậu nhìn ra không?... Nếu nhìn ra tức là cậu ấy thích tôi, còn nếu nhìn không ra thì chính là cậu ấy không thích tôi..."

Hàn Vân bị hỏi ngược lại, trầm ngâm một chút liền đáp "Là không thể nhìn ra được..."

"Tôi cũng như cậu. Không thể nhìn ra..."

Hàn Vân vốn nghĩ câu trả lời của mình khó hiểu những cách trả lời của Trần Tĩnh cũng giống như cậu... Nếu nói Cư Hàn thích hoặc không thích Trần Tĩnh thì hoàn toàn không có cơ sở nào để nói, vì thái độ của Cư Hàn vẫn luôn thất thường như thế. Vậy nên nói không nhìn ra thì đúng hơn, có lẽ Cư Hàn không muốn thể hiện ra, hoặc chính là không muốn cho Trần Tĩnh biết...

Trần Tĩnh đột nhiên bật cười, sau đó ngã lưng ra phía sau thở một hơi sảng khoái. Sau đó tự nói với mình "Không hổ là người mà tôi luôn thích..."

Hàn Vân nhìn Trần Tĩnh tự vui tự buồn trong chính câu chuyện của mình, rõ ràng Cư Hàn không có ý minh bạch với Trần Tĩnh những Trần Tĩnh hình như vẫn luôn thích Cư Hàn... Là loại nhất kiến chung tình – thích ngay từ lần đầu tiên và thích đến mãi mãi... Nhìn vào câu chuyện của người khác Hàn Vân cũng không khỏi nghĩ về chuyện của mình. Nếu như Hạng Thiên không làm ra những chuyện như thế, nếu như Hạng Thiên không vây hãm và giam cầm cậu thì cậu cũng chính là nhất kiến chung tình có đúng không? Không... Rõ là cậu đã từng hận Hạng Thiên, rõ là cậu đã muốn trốn khỏi Hạng Thiên và hiện tại cậu đã trốn khỏi, còn Hạng Thiên thì...

Nhớ đến Hạng Thiên, Hàn Vân liền trầm ngâm, không nhịn được mở miệng hỏi "Hạng Thiên... hiện tại thế nào?"

Trần Tĩnh nghiêm nghị nhìn Hàn Vân, tự trách mình không nên nhiều chuyện ngồi đây giải bày tâm sự mới đúng chứ, làm cậu ấy nhớ lại tên khốn đó rồi... Trần Tĩnh nói "Xin lỗi... tôi định thích hợp sẽ nói với cậu... Hạng Thiên..."

Hàn Vân chăm chú nhìn Trần Tĩnh một giây cũng không rời...

Trần Tĩnh mím môi nói "Hạng Thiên... Thật ra hôm đó, sau khi chúng tôi gặp hắn ở bệnh viện, hắn bị tai nạn..."

Hai mắt Hàn Vân mở to "Tai nạn?... Vậy... không sao chứ?"

Trần Tĩnh không biết nên làm gì, chỉ có thể trả lời Hàn Vân một cách thành thật nhất. Bởi vì chuyện này đã nên sớm nói cho Hàn Vân biết...

Trần Tĩnh đáp "Đã sớm cấp cứu... Hiện tại tuy đã không còn nguy hiểm nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê sâu..."

Hàn Vân nghe xong liền không khỏi thở dài, không biết là thở dài theo kiểu nhẹ nhõm hay theo kiểu không biết làm gì... Lại nghĩ một lúc mới hỏi "Hắn không chết thì mới tốt hay chết rồi thì mới tốt?"

"..." Trần Tĩnh thấy mình không tiện nói

Hàn Vân lại tự mình trả lời "Dường như luôn có hai Hạng Thiên khác nhau xuất hiện trong đời tôi... Nếu vậy thì người bị tai nạn và đang hôn mê kia là Hạng Thiên nào?" Giọng Hàn Vân có chút run run "Nếu... nếu là Hạng Thiên mà tôi yêu thì thế nào? Nếu người không thể tỉnh dậy kia là Hạng Thiên mà tôi yêu thì làm sao đây? Làm sao đây..."

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

"Hạng Thiên mà Hàn Vân yêu cũng chính là Hạng Thiên mà tôi không thể ngược..."