Kỳ nghỉ Quốc Khánh cuối cùng cũng kết thúc, học sinh phải đến trường trước sáu giờ chiều của ngày chủ nhật.
Khuôn viên trường im ắng mấy ngày nay bỗng chốc trở nên náo nhiệt lạ thường, không ít học sinh đến sớm xách vali lên lầu để vào trong ký túc xá. Còn một số khác đến sớm chỉ để làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ.
Nguyệt Tuyết Sâm tương đối nhàn hạ, nguyên chủ cho rằng phí chỗ ở của trường là 1400 quá đắt nên nhất quyết không chịu ở lại. Mỗi ngày cứ hết tiết tự học vào buổi tối liền về nhà.
Có lẽ bởi vì đây là thế giới ở trong sách, không khí học tập tương đối nhẹ nhàng. Tiết tự học vào buổi tối không có giáo viên quản, có thể trực tiếp lựa chọn về nhà. Chính vì thế mà thời gian tan học thực tế là vào lúc năm giờ chiều, ngoại trừ lớp đứng đầu, tất cả các lớp khác đều bị cưỡng chế học vào buổi tối.
Chuyện tốt như thế, Nguyệt Tuyết Sâm nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thế giới trong sách còn hợp pháp hôn nhân đồng tính, con trai thích con trai là điều rất bình thường. Điều này có thể giải thích vì sao Tô Tử Lâm lại được nhiều con trai thích đến vậy.
Nguyệt Tuyết Sâm gặp Nguyễn Hào Kiệt khi đang trên đường đến trường để chuẩn bị tiết tự học vào buổi tối.
Nguyễn Hào Kiệt hô: "Nguyệt thần, chúng ta đi cà phê Internet đi! Ngày mai chính thức khai giảng rồi, tối nay phải chơi cho đã cái nư!"
Nguyệt Tuyết Sâm nói: "Tôi còn phải đi học tiết tự học buổi tối."
Nguyễn Hào Kiệt kinh ngạc: "Không phải từ trước đến giờ cậu không đến lớp tự học vào buổi tối sao?"
Nguyệt Tuyết Sâm vội vàng sửa miệng: "Đâu, tui có đi đâu."
Nguyễn Hào Kiệt nói: "Thế chúng ta đi ăn gà đi."
Nguyễn Hào Kiệt nói: "Nguyệt thần, hôm nay cậu xảy ra chuyện gì à?"
Nguyệt Tuyết Sâm thực sự không thích chơi game. Cậu không ngờ nguyên chủ lại là một thiếu niên nghiện Internet.
Nhìn thái độ kiên quyết của Nguyệt Tuyết Sâm, Nguyễn Hào Kiệt hai mắt sáng lên: "Cậu không chơi game nữa đúng không? Vậy thì bán tài khoản của cậu cho tôi đi, tôi đã suy nghĩ từ rất lâu rồi."
"Được." Nguyệt Tuyết Sâm bán tài khoản hàng chục nghìn nhân dân tệ của mình cho Nguyễn Hào Kiệt với giá rẻ. Nguyễn Hào Kiệt cảm thấy tiếc nuối: "Rẻ quá, Nguyệt thần, hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, cho tôi trả góp nha!"
"Tùy cậu."
Một tiếng "ding dong" vang lên, tài khoản Alipay của Nguyệt Tuyết Sâm có thêm một nghìn nhân dân tệ.
Quán cà phê Internet Vạn Thuận nằm ở trung tâm khu mua sắm ngay giữa lòng thành phố, học sinh tới ăn uống, xem phim đặc biệt nhiều.
Quán cà phê Internet Vạn Thuận có view không tồi, nhạc nhẹ cùng với dàn máy tính cao cấp, rất thích hợp cho việc chơi game. Nguyệt Tuyết Sâm chơi một ván game với Nguyễn Hào Kiệt, nhưng Nguyễn Hào Kiệt gà quá nên đành cầu xin cậu gánh hắn thêm ván nữa.
Nguyệt Tuyết Sâm lấy cớ đi WC, liền dạo quanh một vòng ở tầng năm của khu mua sắm.
Hướng dẫn viên xinh đẹp lập tức tia được cậu, mỉm cười ngọt ngào với giọng nói đầy quyến rũ: "Tiểu soái ca, vào ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, khu trung tâm của bọn chị đang tổ chức sự kiện là giảm giá tất cả những đồ ở tầng năm tới 50% đó nha~. Cậu đã chọn được đồ phù hợp với mình chưa? Chị có thể giới thiệu một vài món..."
Đồ ở khu mua sắm mặt bằng trung đều không thấp, đặc biệt là khu trung tâm mua sắm nằm ngay giữa lòng thành phố. Tiền thuê cửa hàng đắt cắt cổ, ngược lại, đồ ở đây đã vượt xa giá trị vốn có của nó. Đương nhiên là có thể cùng với chủ cửa hàng mặc cả. Sau đó một kiện hàng quần áo từ chín trăm sẽ giảm xuống còn bốn trăm... Chủ cửa hàng vẫn kiếm lời bình thường.
Ở khu mua sắm chọn đồ vật không sao, nhưng quần áo thì nên suy nghĩ một chút.
Nguyệt Tuyết Sâm nhìn thoáng qua tầng năm liền rơi vào trầm mặc, đây là chỗ bán quần áo.
Nguyệt Tuyết Sâm thản nhiên nói: "Em nghèo."
Nữ hướng dẫn viên vẫn tươi cười không thay đổi sắc mặt, nói: "Chị có thể giới thiệu cho cậu một cửa hàng, giá cả quần áo bên trong tuyệt đối ổn định, rất phù hợp với ví tiền học sinh, sinh viên như cậu..."
Nguyệt Tuyết Sâm có chút rung động, cậu thích ăn trưng mặc diện, một năm bốn mùa quần áo không trùng tới một cái, đồ luôn hợp với xu hướng hiện nay.
Nhưng cậu cùng nguyên chủ lại là hai người trái dấu, ngoại trừ đồng phục, quần áo trong tủ đã cũ dần theo năm tháng. Vừa nhếch nhác vừa rẻ tiền, cậu thà chết chứ không mặc, đây là đang khinh thường mắt thẩm mỹ của cậu.
Nữ hướng dẫn viên đưa cậu đến cửa hàng, cậu nhìn giá cả ở đây, xác nhận có thể mua cũng như nằm trong phạm vi mà cậu có thể đón nhận. Quần áo chất lượng tốt, phong cách thời thượng, thoải mái và thanh tân*. Trên cơ sở toàn bộ mọi thứ của tầng năm đều được giảm 50%, những bộ đồ ở đây không vượt quá ba trăm.
Thanh tân: Mới mẻ, tao nhã. Nguyệt Tuyết Sâm nhìn trúng một bộ quần yếm, mà sắc mũ như mang màu của đầu thu, chiếc áo trong cùng với áo khoác cotton Hàn Quốc mới ra, cậu liền cầm lấy chúng rồi vào phòng thay đồ.
Vừa mới cởϊ áσ được một nửa, bên ngoài phòng là một trận òn ào. Tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng giày cao gót đập xuống sàn lạch cạch vang lên liên tiếp, cực kỳ giống với cảnh tượng quản lý thị trường tới kiểm tra.
Mành của phòng thử đồ đột nhiên bị kéo lên, một người con trai mang khẩu trang, đeo kính râm đột nhiên xông vào. Người nọ kéo mành xuống, quay đầu, đột nhiên không kịp phòng bị đối mặt với đôi mắt mất cảnh giác. Cả người đều cứng đờ, anh ta không ngờ được sẽ có người trong phòng thay đồ.
Không khí dường như bị đình trệ, mười phần yên tĩnh.
Nguyệt Tuyết Sâm cảm thấy xấu hổ cực kỳ. Vào thời điểm cậu đang thay quần áo, đột nhiên một người xa lạ liền xuất hiện, xông vào đây chẳng khác nào hình thành lên bóng ma tâm lý trong cậu.
"Anh muốn làm gì?" Anh có thể lượn ra bên ngoài giùm cái được không?
Người con trai mang khẩu trang dừng một chút, thong thả nói: "Xin lỗi, cho tôi mượn chỗ trốn một lúc."
Giọng nói của người con trai êm tai, lạnh lùng cùng điềm tĩnh, giống như ngọc thạch va vào nhau, không có nốt thăng nốt trầm. Nhưng trong lời nói lại chẳng mang ý vị xin lỗi mà thay vào đó là vẻ ngạo mạn, trịch thượng*.
Trịch thượng: Tự cho mình là hơn mà ăn nói, xử sự có vẻ bề trên và bất nhã. Nguyệt Tuyết Sâm nhíu mày: "Tôi đang thay quần áo, anh có thể quay lưng lại được không?"
Người đeo khẩu trang gật đầu, liếc nhìn thân trên mịn màng cùng với xương quai xanh tinh xảo như là vô tình: "Thất lễ rồi."
Bên ngoài phòng thay đồ vẫn rất ầm ĩ, có thể nghe thấy tiếng những người phụ nữ kêu tên ai đó. Bỗng Nguyệt Tuyết Sâm nghĩ đến một khả năng, hỏi: "Anh là người nổi tiếng à? Đang bị fans tìm sao?"
Người nam mang khẩu trang vẫn lạnh lùng như cũ: "Đúng vậy."
Đối phương cũng thật xui xẻo, bị fans phát hiện ấy vậy mà vẫn không thoát được.
Chờ cho âm thanh bên ngoài dần biến mất, người nam đeo khẩu trang chuẩn bị rời đi. Anh ta chần chờ mà kéo mành lên, nói "Xin lỗi." lần nữa rồi rời khỏi tầm mắt của Nguyệt Tuyết Sâm.
Nguyệt Tuyết Sâm thay xong quần áo, thấy rất vừa người liền quyết định mua. Cậu gọi điện thoại cho Nguyễn Hào Kiệt: "Tôi về nhà trước, đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm chút. Buổi sáng chín giờ ngày mai nhớ đi học."
"Tôi biết rồi mà."
Nguyệt Tuyết Sâm bảo Nguyễn Hào Kiệt đi ngủ sớm, nhưng chính cậu lại thức đến nửa đêm để làm đề toán.