Chương 7: Quá đẹp trai

"Các mày đã xem bộ phim mới ra mắt trong dịp Quốc Khánh chưa? Tao siêu thích nhân vật phản diện trong đó, hắn vừa xấu lại vừa tốt..."

"Ghen tị với mày chết đi được, muốn xem phim liền có thể xem phim. Kỳ khảo sát vừa rồi điểm tao không tốt, mẹ tớ liền tịch thu điện thoại của tao..."

"Mày thảm thật đó chòi... Mày biết gì không? Ngày hôm qua Quý Úc đến thành phố A của chúng ta để đóng phim, sau đó liền bị fans vây giữ..."

"Thật á! Tao thực sự rất muốn đi xem, Quý tổng đẹp đến mức tao muốn chết..."

"Nói đến đẹp trai, tao thấy giáo thảo trường chúng ta cũng không kém cạnh đó đâu nha! Giá trị nhan sắc của Tô Tử Lâm có thể đánh bại! Mày nói xem có đúng hay không..."

"A!?... Oa..."

"Mày bị làm sao vậy! Ngẩn người ra đó làm gì thế?"

"Tao... không phải, mày xem ở đằng sau lưng mày kìa."

Cô gái đang nói chuyện vui vẻ, nghe bạn thân mình nói vậy liền quay lưng lại. Đôi mắt nhất thời mở to, tròng mắt dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, thậm chí nước miếng còn chảy ra: "Đệt, cực phẩm nha má! Đẹp đến mức tao không thể khép chân được. Tiểu Đao, anh ấy hiện tại đang học lớp nào? Sao tao chưa từng thấy qua?"

Một người thiếu niên có mái tóc đen bước qua hành lang của toà nhà giảng dạy, lưng thẳng như một cây dương cao lớn. Tia mặt trời chiếu xuống làn da trắng nõn của cậu, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú đến khó tin của cậu.

Mỗi bước chân cậu bước đều thật dài, bước đi nhẹ nhàng nhưng lại mang phong thái của một người mẫu bước trên sàn catwalk, để lại cho cô gái nhỏ một vẻ duyên dáng khi bước qua.

Những nữ sinh nhìn thấy anh đều đỏ mặt. Có những cô nàng còn táo bạo hơn, theo cậu tận đến cửa lớp chỉ để biết cậu học lớp nào.

Trường Hải Đức mang theo phong cách cổ kính của quý tộc châu Âu thời phong kiến, có diện tích rộng lớn, đặc biệt là cổng trường rất hoành tráng và trang nghiêm.

Tuy nói là trường học trọng điểm đứng đầu, nhưng nhìn khung cảnh ở đây chẳng khác nào thiên đường tình yêu cho các cặp đôi, đẳng cấp năm sao trọn gói.

Nguyệt Tuyết Sâm vừa bước vào khu dạy học đã bị dọa sợ, nam sinh cùng nữ sinh đều quay đầu lại chăm chú nhìn cậu không rời mắt hay chớp lấy một cái. Nguyệt Tuyết Sâm nghi hoặc mà sờ lên mặt, chẳng lẽ mặt cậu dính phải thứ gì sao?

Hải Đức có bốn lớp thực nghiệm, sáu lớp còn lại đều là song song. Dọc đường đi có tiếng người xôn xao, bàn tán giống như ngựa hoang chạy loạn, phi nước đại bừa bãi, ồn ào như thể đây là cái chợ vỡ.

Khi Nguyệt Tuyết Sâm bước vào lớp một, tất cả các học sinh trong lớp dù đứng hay ngồi đều theo thói quen mà liếc nhìn người vừa bước vào lớp. Sau đó, mười phần yên tĩnh như thể tất cả đều ăn ý với nhau, chết lặng, tầm mắt gắt gao dán chặt lên người Nguyệt Tuyết Sâm.

Quả thực, nó giống như một cái gì đó... Đúng vậy, giống như cậu đã nhị ăn hàng trăm năm rồi.

Nguyễn Hào Kiệt là người duy nhất trong lớp là bình tĩnh, cậu ta dẫn đầu hô một tiếng Nguyệt Tuyết Sâm và gọi cậu lại: "Nguyệt thần! Cậu tới rồi à!? Mau ngồi xuống đây, tôi vừa mới đặt cược cùng vài người xem cậu với Tô giáo thảo ai lớn lên đẹp trai hơn, tôi cá là cậu sẽ thắng..."

Nguyên chủ ngồi cùng bàn với Nguyễn Hào Kiệt, Nguyệt Tuyết Sâm liền ngồi xuống gần cậu ta. Cặp sách đặt ở trên ghế, từ đầu đến cuối đều không nói gì, trầm mặc ít lời.

Tính cách của Nguyệt Tuyết Sâm rất nhẹ nhàng, không nói lời nào cũng chẳng sao, khuôn mặt vô biểu tình của cậu nhìn qua rất lạnh lùng có thể hù người khác. Nhưng một khi cậu đã mở lời thì không thể duy trì hình tượng đó và ngay lập tức bị bại lộ tính cách thật.

Nhuyễn Hào Kiệt liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu Nguyệt Tuyết Sâm, cười to nói: "Ái chà! Nguyệt thần không cần ngại đâu!" lỗ tai cậu đều đỏ bừng hết lên.

Nguyệt Tuyết Sâm có xu hướng dễ ngại ngùng khi được khen. Mặc dù thường xuyên được khen nhưng điều này vẫn không thay đổi, cậu giả vờ bình tĩnh và nói: "Nguyễn Hào Kiệt! Đến giờ vào lớp rồi."

"Này, không phải còn hai mươi phút nữa mới tới giờ học à?"

Nguyệt Tuyết Sâm hừ lạnh mộ tiếng, không để ý tới cậu ta nữa. cậu thức khuya nên giờ có chút buồn ngủ, nằm ườn ra bàn, chợp mắt một chút.

Thấy cậu đã ngủ say, lớp học yên tĩnh liền ồn ào trở lại, ầm ĩ hơn cả trước.

Nguyễn Hào Kiệt không tiếp tục quấy rầy Nguyệt Tuyết Sâm nữa, người đặt cược chủ động nhận thua với cậu ta nói: "Này, tôi không đánh cược, tôi cũng cảm thấy Nguyệt thần rất đẹp trai, đẹp đến mức tôi khâm phục khẩu phục..."

"Này bạn học Hoàng Nhị Bức! Sao cậu có thể thất hứa như vậy? Mau lấy ra năm mao tiền que cay đi!"

"Lấy liền lấy liền, một gói que cay mà thôi, tôi cho Nguyệt thần mười gói cay cay cũng được..."

"Nguyệt thần không ăn que cay, cậu có thể mời cậu ta một bữa cơm, hahaha..."

Mọi người trong lớp đều biết cậu học sinh "Nguyệt Tuyết Sâm" xuất thân từ gia đình bần hàn, bố mẹ cậu đã mất hoặc bị thương. Cậu là một kẻ nhàm chán, mờ nhạt trong mắt người khác, có rất ít bạn bè và thực sự ngoại trừ học tập tốt ra thì cậu chẳng giỏi một thứ gì cả.

Một vài học sinh trong lớp ỷ vào việc có gia thế tốt liền bắt nạt, trêu chọc và nói xấu sau lưng cậu.

Hiện tại, Nguyệt Tuyết Sâm trở lại đã hoàn toàn thay đổi, khiến cho tất cả bọn họ phải giật mình, kinh ngạc hơn bất cứ ai.

Các bạn học nữ đều đang thảo luận về Nguyệt Tuyết Sâm. Thi thoảng mặt đỏ tai hồng mà quay đầu nhìn trộm vài lần khi Nguyệt Tuyết Sâm đang ngủ. Trong đó chứa bao ẩn ý, trong lòng mỗi người đều biết rõ.

Trong lớp cũng vậy, nữ sinh luôn bất động quay đầu đi, không có tâm tư chú ý nghe giảng.

Người giáo viên hơi hơi mỉm cười đầy ẩn ý, phảng phất như đã hiểu gì đó, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Nguyệt Tuyết Sâm: "Bạn học Nguyệt Tuyết Sâm lớn lên đẹp trai như vậy, đề này để em giải đi!"

Nguyệt Tuyết Sâm: "..." Em một chút cũng không có nhu cầu lên bục giảng đâu thầy.

---------------------------------------------------

Editor: Miền bắc trở lạnh rồi mọi người nhớ mặc ấm nhé. Có lẽ mình sẽ dừng lại việc edit cho đến hết cuối tháng một thì quay trở lại, cảm ơn mọi người đã đón đọc.