Kẻ cầm đầu đám côn đồ bước tới trước mặt Nguyệt Tuyết Sâm, chiều cao gần 193 cm mang lại cho cậu một cảm giác áp bách cực lớn.
Nguyệt Tuyết Sâm cảm thấy chính mình cao 178 cm đã là đủ rồi, nhưng nam sinh này lại cao hơn cậu hẳn một cái đầu, trong lòng có chút bất mãn.
Ánh mắt nam sinh âm u thâm trầm, ánh sáng chiều không tới, môi mỏng người nọ mím thành một đường thẳng, khiến cho đối phương hít thở không thông.
Lúc này, Nguyệt Tuyết Sâm mới ý thức được đây chính là Lục Thần Phi. Khi đối mặt với những người không liên quan, hắn sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ xuống. Hắn có thể đối với Tô Tử Lâm mười phần kiên nhẫn, ôn nhu cùng ân cần, nhưng cũng có thể giây tiếp theo liền hướng lưỡi dao vào động mạch chính ở cổ của bạn.
Lục Thần Phi đối với Nguyệt Tuyết Sâm cũng chẳng thèm phải đeo lên lớp mặt nạ. Tinh thần phấn chấn phần lớn của hắn đã không còn, toàn bộ thân thể như đang dung nhập cùng với khí đen của Tử Thần. Nguyệt Tuyết Sâm thấy một cỗ lạnh lẽo ở sống lưng, sợ hãi mà lui lại vài bước.
Lục Thần Phi nếu muốn gϊếŧ người, hắn tuyệt đối dám gϊếŧ, không phải nói đùa.
"Cậu là Nguyệt Tuyết Sâm?"
Nguyệt Tuyết Sâm không nói gì, đã biết còn hỏi?
Lục Thần Phi cười lạnh, hắn xách cổ áo của Nguyệt Tuyết Sâm, cúi đầu nói: "Tại sao Tử Lâm lại yêu một kẻ mỹ nam như cậu?"
"Cậu có giỏi thì hỏi hắn ấy." Bắt nạt tôi làm gì?
"Cậu tốt hơn tôi ở điểm nào à?"
"Thành tích của tôi tốt hơn cậu." Tất cả các môn tôi đều hạng nhất, cậu nói xem tôi có tuyệt vời không?
"Cậu nói giỏi lắm." Sắc mặt Lục Thần Phi âm trầm, lửa giận trong mắt như muốn tràn ra.
"Cảm ơn đã khen?" Nguyệt Tuyết Sâm theo thói quen đáp lại hắn một câu.
"Mày tìm chết!" Lục Thần Phi hoàn toàn nổi giận, sự kiên nhẫn của hắn làm hắn mất đi lý trí, chậm rãi giơ nắm đấm lên.
Nguyệt Tuyết Sâm bởi vì sợ hãi mà nhắm mắt lại, bàn tay ôm gió mạnh, định đấm vào mặt hắn. Trong chớp nhoáng, cậu nắm lấy cà vạt đen của Lục Thần Phi, chân mềm nhũn, thân thể lảo đảo liền kéo theo Lục Thần Phi ngã xuống mặt đất.
Lục Thần Phi bị sốc đến mức đồng tử co cứng lại, hồi lâu không có phản ứng. Thân thể hắn nặng nề đè lên người Nguyệt Tuyết Sâm, quanh mũi thoang thoảng mùi sữa tắm nhàn nhạt toả ra từ cơ thể Nguyệt Tuyết Sâm.
Hai người cách nhau rất gần, tiếng hít thở như hòa quyện lại với nhau, Nguyệt Tuyết Sâm không biết tư thế hiện tại của bọn họ có bao nhiêu thân mật, ái muội.
Lục Thần Phi lười biếng giương mắt lên, vô tình chạm phải một đôi mắt hổ phách như hồ nước mùa thu, quyến rũ đến nỗi câu lấy linh hồn của hắn.
Thời gian như tạm ngưng, hắn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người bên dưới, không biết bởi vì lý do gì, hô hấp của hắn dồn dập, trái tim dồn dập đập loạn nhịp, một loại cảm giác khó tả dâng trào.
Bầu không khí ngượng ngùng mất mấy giây.
Lục Thần Phi đang muốn mở miệng nói, liền bị Nguyệt Tuyết Sâm nhịn không được chặn miệng trước: "Cái kia... Đại ca, anh có thể đi xuống người em được không? Nặng chết em mất."
Không khí ái muội liền lập tức bị phá vỡ.
Lục Thần Phi:..
Nguyệt Tuyết Sâm vẫn chưa tỉnh ngộ, liền tiếp tục nói: "Đại ca, em muốn cùng anh thương lượng một chuyện, anh đánh người thì đừng đánh vào mặt có được không? Tô Tử Lâm mà thấy, khẳng định sẽ không có bỏ qua cho anh..."
L*иg ngực Lục Thần Phi căng thẳng, nói không lên lời, hắn lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Tuyết Sâm một cái: "Thật nhàm chán."
Ý định của hắn chính là muốn cho Nguyệt Tuyết Sâm một trận, nhưng nếu Nguyệt Tuyết Sâm đi mách lẻo với Tô Tử Lâm, điều này có chút cố kỵ.
Quên đi, sau này còn rất nhiều cơ hội chơi đùa với hắn, không cần vội.
Vì thế, Lục Thần Phi buông lời hung ác: "Gây sự với tôi, cậu chỉ có kết cục cút. Ngày hôm qua, tôi đã đánh một tên biếи ŧɦái theo dõi Tử Lâ, học kỳ sau có lẽ sẽ không thấy được hắn nữa. Cậu... cũng là học ở Hải Đức đi? Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ tính sổ thật tốt."
À, tên biếи ŧɦái đấy là tôi này, Lục Thần Phi hình như không có nhận ra.
Nguyệt Tuyết Sâm cười, kéo dài giọng nói: "Đáng mong chờ."
Hai người rời đi trong sự không vui, Lục Thần Phi cũng không biết chính mình bị cái gì mà lại không ra tay đánh Nguyệt Tuyết Sâm, có lẽ là bởi vì sợ Tô Tử Lâm tức giận, đúng vậy, chính là như vậy. Lục Thần Phi tìm lý do chính đáng giải thích cho bản thân, hắn không thừa nhận nguyên nhân bởi vì Nguyệt Tuyết Sâm lớn lên rất đẹp.
Nguyệt Tuyết Sâm vui vẻ mà quên đi cục nợ phiền phức là Lục Thần Phi, vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa hát một khúc ca. Nước nóng vừa đủ nhiệt độ, làn da trắng nõn của cậu chuyển dần sang màu đỏ nhạt hấp dẫn.
Bên kia, Tô Tử Lâm xụ mặt rời đi, cả người tản ra khí tràng người sống đừng lại gần, Lý Ngọc - một nam sinh cao lớn ôm lấy bả vai hắn kinh ngạc hỏi: "Anh Lâm, người đó là bạn trai của anh à? Như vậy rất dễ để bụng."
Tô Tử Lâm không chút cảm tình cười cười: "Là giả, chỉ cho vui mà thôi."
Lý Ngọc phụ họa theo: "Em nói chính là điều như vậy! Tiêu chuẩn của anh Lâm cao như vậy, làm sao có thể thích hắn..."
Tô Tử Lâm liếc mắt nhìn người nọ: "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi người tôi."
Lý Ngọc đành phải thu lại tay của hắn, trong mắt hiện lên sự tham lam, chưa đã thèm liền chạm vào ngón tay của Tô Tử Lâm, động tác tinh vi nên Tô Tử Lâm không phát hiện ra.