Hàn Vưu Gia mới vừa bước ra phòng bệnh, thoáng thấy một bóng người sợ hãi đang thu mình trong góc. Cô nhăn mày lại, lập tức đi đến kéo đối phương.
“Cậu lén lút làm gì?!”
“A! Ha…… Ha ha ha, chị Gia à.” Người trốn đằng sau bức tường chính là Tiết Giai, thấy bị Hàn Vưu Gia phát hiện, xấu hổ cười nói: “Chị Gia không sao là tốt rồi. Em nghe nói Hà Tư Nguyên ngã gãy chân, muốn tới thăm riêng anh ấy, không ngờ ngoài cửa có người trông chừng, đuổi em ra……”
Tròng mắt gã xoay chuyển, nói tiếp: “Thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, nhìn vị kia bảo vệ anh ấy không ra khỏi tầm mắt, chậc chậc chậc……”
Hàn Vưu Gia không vui mà cắt ngang lời gã: “Cậu nói đủ chưa? Bây giờ đến tôi hỏi cậu, lúc bọn tôi ngã xuống sườn núi, cậu ở chỗ nào? Vì sao rất lâu sau mới có người tìm bọn tôi?”
Tiết Giai chạm ánh mắt cô, ngẩn người nói: “Chị Gia, chị có ý gì? Thấy hai người xảy ra chuyện, em liền chạy đi tìm người giúp luôn, chẳng qua em định hướng không tốt, nên lạc đường ở trong rừng cây……”
Hàn Vưu Gia cười lạnh nói: “Chỗ lạc đường cậu nói chính là cậu tự dẫn bọn tôi đến đấy, còn nữa, vì sao Hà Tư Nguyên vô duyên vô cớ ngã xuống? Chẳng lẽ không phải là có ai đứng sau lưng đẩy anh ấy sao?”
Tiết Giai trợn tròn mắt, sợ hãi nói: “Chị Gia, mấy lời này không thể nói bậy, gϊếŧ người là phạm pháp, sao em có thể làm loại chuyện này? Huống chi, nơi đó em cũng chưa từng đi qua, đều là ekip sắp xếp, sao có thể nói là em dẫn hai người đi? Không tin chị cứ hỏi tổ tiết mục, dù sao cũng không phải em hãm hại anh ta, có ích gì chứ?”
Tiết Giai tiến thêm một bước thử hỏi: “Chị Gia, có phải Hà Tư Nguyên nói gì đó với chị không, chị tuyệt đối đừng nghe lời từ một phía!”
“Anh ấy có thể nói gì với tôi!” Hàn Vưu Gia phủ nhận, ánh mắt tìm tòi đảo qua vài giây, không nhìn ra điều gì, cô suy nghĩ kỹ lại cảm thấy quả thật cũng có lý. Nếu không phải cô lựa chọn tin tưởng Hà Tư Nguyên, thì đã tin gã rồi. Nhớ tới lời Hà Tư Nguyên nói cho cô, Hàn Vưu Gia quyết định không rút dây động rừng, có lệ vài câu, rồi gật đầu rời đi.
Tiết Giai nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt hiện lên một tia âm u.
Không bao lâu sau khi bọn họ rời đi, trước cửa phòng bệnh lại xuất hiện một bóng dáng khác. Cũng may đây là khu phòng bệnh cao cấp, yên tĩnh ít người qua lại, nếu không chắc hẳn ai cũng không nhịn được tò mò nhìn xung quanh, rốt cuộc là ai đang nằm trong đó, tại sao trong một buổi sáng xuất hiện lắm người trẻ tuổi xuất chúng đến thăm như thế, và đều bị bảo vệ béo khỏe hùng hổ chặn cửa.
Hứa Tinh Châu xách theo quà thăm hỏi, đứng ở cửa, hai bảo vệ cường tráng béo khỏe chặn y lại.
Trong đó một người có lẽ là fan của y, tốt tính nhắc nhở: “Hứa tiên sinh, chúng tôi nhận lệnh từ Mục tổng, không ai được phép đi vào.”
Hứa Tinh Châu thoáng ngẩn người, lãnh đạm nói: “Mục Dĩ Thâm? Hắn dựa vào cái gì.”
Bảo vệ béo khoẻ nói: “Hà thiếu gia bị ngã gãy chân, Mục tổng nói cậu ấy cần tĩnh dưỡng, không thể để người khác quấy rầy đến cậu ấy.”
Nghe xong lời này, Hứa Tinh Châu chớp mắt, hơn nửa là châm chọc nói: “Hắn nói? Hắn lại không phải bác sĩ.”
Bảo vệ béo khỏe thấy sắc mặt của y, lo lắng y sẽ làm khó xử, ai ngờ, Hứa Tinh Châu chỉ đặt quà hỏi thăm ở trên mặt đất, sau đó ngoảnh lại nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, trong mắt hiện lên cảm xúc không nói rõ được, rồi y mới nhấc chân lặng lẽ rời đi.
Đi đến cổng bệnh viện, một chiếc Maserati dừng ở trước mặt y, Hứa Tinh Châu ngừng bước, vươn tay mở cửa đi vào. Tưởng Văn đang ngồi ở ghế sau, chỉ nhìn thoáng qua gương mặt y không gợn sóng, cô cười nhạo: “Sao rồi, vấp phải trắc trở đúng không? Chị đã từng nói rồi, loại người như cậu ta căn bản là không đáng để chú……”
“Chị Văn.” Hứa Tinh Châu cắt ngang lời cô, giọng điệu lãnh đạm, mặc dù nghe qua không khác bình thường là mấy, nhưng Tưởng Văn có thể nhận ra y không vui, cô bất lực mà thở dài một hơi: “Ok ok ok, chị không nhắc tới cậu ta nữa. Nhắc đến cậu ta không tốt, chú lại giận chị, thật là không có cách nào ép chú mà.”
Hứa Tinh Châu phớt lờ lời than trách của cô, y hẵng còn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Phòng bệnh tầng cao nhất, chính là khu phòng cao cấp Hà Tư Nguyên đang nằm, nhưng đối phương giống như là một chú chim nhỏ bị giam cầm trong chiếc l*иg vô hình, y muốn gặp, lại chẳng thấy được.
Nghĩ vậy, y mím chặt môi, sâu thẳm trong lòng luôn lạnh lẽo không khỏi kích động dấy lên một cảm xúc khó giải thích được.
Cùng lúc đó, hai bảo vệ béo khỏe canh giữ ở trước cửa phòng Hà Tư Nguyên cũng đang vô cùng băn khoăn. Một bên là idol của mình mang quà đến thăm, bên còn lại là mệnh lệnh của tổng tài nghiêm khắc nhà mình, rốt cuộc nên lựa chọn ra sao?
“Vương đặc trợ đã từng đặc biệt nhắc nhở, nhất là vị Hứa ảnh đế này, tuyệt đối không thể để y vào thăm, ý của ổng còn không phải là ý của Mục tổng sao, nhưng quà tặng nên xử lý như nào?” Vứt đi thì thật đáng tiếc, lại còn bất lịch sự.
Một bảo vệ béo khoẻ khác nói: “Chả lẽ ông không nhìn ra tâm tư Hứa ảnh đế sao? Tâm tư của y giống hệt với Mục tổng, chứng tỏ thủ đoạn của vị bên trong thật đỉnh chóp!” Dứt lời gã liền giơ ngón tay cái.
Bảo vệ còn lại cầm quà kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt: “Vãi? Ra thế! Vậy càng không thể đưa quà này, nếu Mục tổng tàn bạo mà biết được, thể nào cũng lột da chúng ta!”
Vì thế, hai người thương lượng một hồi, chuẩn bị giấu chuyện Hứa Tinh Châu đã tới, ở trước mặt Hà Tư Nguyên cũng im bặt không nhắc tới chuyện thăm hỏi này.
Ngày thứ năm Hà Tư Nguyên ngã gãy chân, người đại diện Bàng đích thân đón anh trở về biệt thự, hơn nữa còn bố trí một bảo mẫu sáng trưa chiều tối chuyên đến nấu cơm, nghe nói là ý từ công ty, yêu cầu anh sống gần công ty để chuẩn bị cho công việc.
Đương nhiên Hà Tư Nguyên biết đó là ý của Mục Dĩ Thâm, nhưng thật kỳ lạ là trong vòng một tháng sống trong biệt thự, đối phương chưa từng đến thăm anh một lần. Tuy nhiên, Hà Tư Nguyên cũng lười đoán tâm tư của hắn, một mình vui vẻ được rảnh rỗi tự do, mỗi ngày đều xem phim lướt Weibo, giao lưu với fans, nghiên cứu kịch bản để kĩ năng bản thân phong phú hơn, không hề có Mục bá tổng quấy rầy, ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Hôm nay, chuông cửa biệt thự vẫn luôn an tĩnh bị ấn vang, Bàng Phi Phàm đi ra mở cửa, Hà Tư Nguyên hỏi cậu: “Ai vậy?”
“Ba mẹ cậu đây!” Bàng Phi Phàm còn chưa kịp trả lời, giọng một người phụ nữ đã vang lên trước, bóng người nhanh chóng xông vào trong phòng.
Bàng Phi Phàm thấy cha Hà cùng mẹ kế đều tới, ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó lo lắng mà nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên, thấy đối phương gật đầu hàm ý với mình, cậu liền thức thời đóng cửa đi ra ngoài.
Cha Hà bước đến sofa ngồi xuống, liếc nhìn chân bó bột của Hà Tư Nguyên, thở dài nói: “Thằng bé này sao bất cẩn vậy, ngã đau không?”
Hà Tư Nguyên: “……” Ba thử gãy chân xem có đau không?
Hà Tư Nguyên mỉm cười đáp: “Không sao ạ.”
Nghe vậy, mẹ kế khịt mũi hừ một tiếng, đặt cộp bình giữ nhiệt trong tay lên bàn, ánh mắt đánh giá lướt một vòng trong biệt thự, nói: “Xem ra cậu ăn chơi rất vui vẻ, bảo sao không muốn về nhà. Nhìn đi, ngã gãy chân rồi, đây là quả báo tội bất hiếu cậu phải trả!”
Cha Hà quát lớn: “Sao em nói khó nghe thế?! Có trưởng bối nào ăn nói như em không?”
Hà Tư Nguyên nói: “Đừng soi xét nữa, căn nhà này là của công ty, không phải tài sản cá nhân của tôi.”
Mẹ kế hừ đáp: “Công ty cái gì trời, là của vị Mục thị Chưởng Đà Nhân đúng không? Cậu tưởng tôi tối cổ như ba cậu không đọc tin tức showbiz à? Hà Tư Nguyên, cậu ở bên ngoài làm chuyện tốt gì, tôi đều biết rõ ràng!”
“Ồ vậy à?” Hà Tư Nguyên nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng nụ cười này lại hòa cùng băng vụn, khiến ai nhìn cũng rợn người.
Thấy sắc mặt con trai không tốt, cha Hà ra mặt giảng hòa: “Được rồi, hai người bớt nói vài câu đi. Con trai à, mẹ con tuy miệng dao găm nhưng tâm đậu phụ, canh chân giò này đặc biệt làm cho con đó, rất giàu dinh dưỡng làm chân cũng mau lành. “
Ánh mắt Hà Tư Nguyên dừng ở bình giữ nhiệt.
Mẹ kế trợn mắt, đá chân cha Hà: “Cậu ta là tên vô tâm, nói gì cũng vô ích, mau trở về thôi. Tôi không muốn ở đây gai mắt cậu ta.”
Sau đó bà nói với Hà Tư Nguyên: “Đừng trách tôi nhắc nhở cậu một câu, cho dù người khác đối với cậu tốt như thế nào, họ cho cậu bao nhiêu tiền, cho cậu ở nhà rộng bao nhiêu, thì cậu cũng phải nhận ra rằng trên đời này chỉ có ba cậu đối xử thật lòng thật dạ với cậu! “
Sau khi cha Hà và mẹ kế rời đi, Hà Tư Nguyên đứng dậy từ ghế sofa, mở bình giữ nhiệt ra, canh chân giò bên trong thơm nức mũi, bốc hơi nóng hổi, nhưng anh vẫn không có tâm trạng ăn uống.
Bởi vì bảo mẫu do người đại diện Bàng thuê đến hầu như ngày nào cũng nấu canh chân giò cho anh, nói mấy lời rập khuôn, vì một cơ thể khỏe mạnh gì đó, còn phải nhìn anh ăn hết mới thôi, nói là ý từ Mục tổng không dám cãi lời.
Hà Tư Nguyên cảm thấy Mục Dĩ Thâm tốt xấu gì cũng là một tổng tài độc đoán kiêu ngạo, chuyện này không hợp với khí chất của hắn, làm sao có thể thực sự tin vào chế độ ăn uống không khoa học này?
Đang lúc buồn bực không thôi, chuông cửa bên ngoài biệt thự lại vang lên.
“Ai vậy nhỉ?” Hà Tư Nguyên lẩm bẩm một câu, Bàng Phi Phàm trốn ở tầng hai, không có ai ra mở cửa, vừa hay vị trí sofa cách cửa không xa, chân anh đã ổn hơn nhiều, vì thế liền nhảy lò cò đến mở cửa.
Vốn tưởng rằng cha mẹ Hà quên đồ, ai ngờ khi mở cửa ra người đứng ngoài cửa nằm ngoài dự đoán.
Hà Tư Nguyên kinh ngạc nhếch một bên mày: “Mục tiên sinh?”
Mục Dĩ Thâm đối diện vẻ mặt của anh, cũng nhướng mày: “Nhìn thấy tôi không vui à?”
Hà Tư Nguyên vội nở nụ cười: “Không, sao có thể.”
Ánh mắt Mục Dĩ Thâm chậm rãi dời xuống, dừng ở chân bó bột của anh, nhíu mày nói: “Sao cậu lại ra mở cửa? Những người khác đâu?”
Hà Tư Nguyên nói: “Tôi không thể cứ nằm cả ngày, tập đi lại nhiều cũng tốt.”
Mục Dĩ Thâm nhìn anh chằm chằm, không tỏ ý kiến. Sau đó hắn bỗng cúi người xuống, bế Hà Tư Nguyên bằng hai tay.
Hà Tư Nguyên: “……” Mẹ nó, lại nữa?!
Mục Dĩ Thâm mắt nhìn phía trước, mặt không cảm xúc bế anh vào trong nhà. Hà Tư Nguyên sát gần l*иg ngực hắn, khi ngước lên có thể ngắm nhìn ngũ quan tinh tế của hắn cực kì rõ ràng. Mặt mày sắc sảo, mũi cao, môi mỏng, không có chỗ nào là không đẹp mắt.
Duờng như là phát hiện Hà Tư Nguyên nhìn mình, đôi mi đen dài và dày của Mục Dĩ Thâm cụp xuống, hơi thở nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh: “Làm sao vậy?”
“À, không có gì.” Hà Tư Nguyên ho nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ, ok kiểu bế công chúa gì đó anh cũng nên thích ứng dần.
Mục Dĩ Thâm bế anh trở về sofa, tiện tay kéo một tấm chăn mềm lên đùi anh. Hà Tư Nguyên xoa lông mày nói: “Mục tiên sinh, tôi chỉ ngã gãy một chân mà thôi, không phải là bị liệt không thể tự chăm sóc bản thân.”
Mục Dĩ Thâm nhíu mày nói: “Mà thôi? Hà Tư Nguyên, đây là thái độ của cậu với cơ thể mình à?!”
Hà Tư Nguyên không biết lại chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nào của hắn, sao đang êm đẹp lại bắt đầu nổi nóng, vội nói sang chuyện khác: “Sao hôm nay Mục tiên sinh có thời gian đến thăm tôi vậy nhỉ?”
Những lời này lại không hiểu vì sao có thể lấy lòng Mục Dĩ Thâm, sự tức giận trên mặt hắn dần tan đi, thay vào đó là có chút vui mừng. Mục Dĩ Thâm ngồi bên cạnh anh, khoanh tay, dùng giọng điệu cực kỳ đứng đắn nói: “Vì sao cậu đột nhiên hỏi như vậy, là nhớ tôi à?”
Xem ra hắn “lánh mặt” có hiệu quả, người này chưa đến mức là loại máu lạnh không có tình cảm.
Hà Tư Nguyên đáp: “…… Ặc.”
Câu hỏi khách sáo hạ bút thành văn ấy ở trong đầu Mục Dĩ Thâm rốt cuộc đã trải qua công đoạn gì mới ra được đáp án cực kỳ sai lầm là “anh nhớ hắn”?
Hà Tư Nguyên ho nhẹ một tiếng, ngó quanh bốn phía, cảm thấy đề tài này không thể nào tiếp diễn. Anh tùy tiện cầm một cuốn sách ở trên bàn, mở ra đọc. Mục Dĩ Thâm cũng không ngại ngùng, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh hơn mười phút, rồi bỗng nhiên nói: “Gãy chân thì nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm mắt mỏi quá.”
Hà Tư Nguyên dụi dụi mắt, cũng đúng, khi con người bị thương, rất dễ mỏi mắt lờ đờ, anh liền buông sách, đáp: “Ok, hay là Mục tiên sinh đọc cho tôi nghe đi.” Dứt lời, anh đưa sách cho Mục Dĩ Thâm.
Mục Dĩ Thâm bên ngoài không tỏ ý kiến, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy, liếc nhìn bìa, bối cảnh hắc ám cùng dòng máu chảy đầm đìa, tên sách còn là “Ám ảnh nghĩa trang”, hắn không khỏi nhíu mày nói: “Đọc thể loại này ban đêm cậu không gặp ác mộng à?”
Hà Tư Nguyên tùy ý đặt tay sau gáy, đáp: “Không bị, mau đọc đi.”
Hai ngón tay thon dài của Mục Dĩ Thâm mở sách ra, đọc qua vài dòng, rồi lại khép bộp cuốn sách vào, nói: “Hà Tư Nguyên, cậu nên nâng cao phẩm vị, đọc thêm những cuốn sách có ích cho thể chất và tinh thần, không tốt hơn sao?”
“Chậc, không đọc thì thôi.” Hà Tư Nguyên lấy lại cuốn sách, thầm nghĩ, tên này cũng quá bá đạo cường thế rồi, đọc sách gì cũng quản, ngộ nghĩnh nhỉ. Anh nghĩ ngợi một hồi, cầm lấy điện thoại, mở app audio book, đang muốn đeo tai nghe, lại bị Mục Dĩ Thâm đoạt lấy.
Mục Dĩ Thâm nhìn rõ tên sách hiển thị trên màn hình, lông mày nhăn lại sâu hơn:“《 kiều thê trăm tỷ mang thai chạy trốn 》? 《 33 ngày yêu tổng tài 》? 《 tiểu kiều thê ngọt ngào của tổng tài phúc hắc giá trên trời 》?…… Hà Tư Nguyên, cậu đọc cái quái gì vậy?!”