Quyển 1 - Chương 5.2

Thời điểm hai người đến Vệ Từ đang kiểm tra kiếm, bảo kiếm hoa lệ lóa mắt kia không hề cướp đi quang mang của hắn, ngược lại làm hắn càng thêm cao ngạo ngạo khiết.

Hắn có chút thon gầy tái nhợt, không biết có phải do gần đây bị thương hay không, khi đôi môi nhạt màu hơi nhấp có một lại khí phách nhàn nhạt làm người khó có thể bỏ qua, chỉ có dây cột tóc màu đỏ kiều diễm để ở trước ngực, tăng thêm một mạt diễm sắc.

Giống một con hạc bệnh, chẳng sợ cúi đầu, cũng cao quý thanh lãnh như cũ.

Hệ thống 661 ở trong đầu Khương Ngâm cùng y giải thích, “Trước đó không lâu vai chính thụ vì chịu đựng phá một đạo kiếm chiêu, ở Vạn Nhai Kiếm Cốc phía sau núi suốt một tháng, tuy rằng cuối cùng lĩnh ngộ được chiêu thức, nhưng lại bị sát khí ở Vạn Nhai Cốc xâm nhập thân thể, nên có một chút bệnh, sẽ thời thời khắc khắc cảm thấy hàn khí xâm nhập xương cốt, thân thể lạnh lẽo vô cùng.”

‘Chậc chậc, thật là kẻ tàn nhẫn, Vạn Nhai Cốc kia tu sĩ Đại Thừa kỳ đều ở không được bao lâu, hắn thế nhưng vì kiếm chiêu chạy tới ở bên trong một tháng.”

Khương Ngâm: Đây chính là thiên tài cùng đồ ngu khác nhau.

Hai người ở trong đầu trò chuyện người ngoài tự nhiên không biết, Thẩm Thôi Anh vốn là vẫn luôn chú ý Vệ Từ, kết quả đột nhiên phát hiện Khương Ngâm ở bên cũng nhìn chằm chằm sư tôn hắn.

Không biết sao trong lòng hắn khó chịu, hắn không thích người khác chú ý quá nhiều đến Vệ Từ, bởi vậy thấy Khương Ngâm cả nửa ngày đều chưa phục hồi lại tinh thần, hắn trực tiếp bay nhanh vươn chân đá sau đó lại lập tức rút lại.

“A!”

Khương Ngâm đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm đột nhiên bị thứ gì làm vướng ngã, y lảo đảo một cái trực tiếp chống mặt xuống đất, đau đến miệng hít khí, mẹ nó, như thế nào xui xẻo như vậy.

“Ta như thế nào cảm giác có cái gì đó vướng chân ta?” Khương Ngâm che lại cái trán chậm chạp bước đi, chỉ nhìn thấy một mảnh mặt đất bóng loáng cùng Thẩm Thôi Anh đang quay đầu đi huýt sáo.

“Có phải hắn hay không?” Khương Ngâm trong đầu cùng hệ thống oán niệm: “Ta đoán chắc, tuyệt đối là con cẩu này chỉnh ta!”

Hệ thống 661: “Có khả năng hắn cho rằng ngươi nhìn chằm chằm Vệ Từ đến phát ngốc, nên ghen tị.”

“A” Khương Ngâm trong lòng vẫn là không cân bằng, “Thẩm Thôi Anh chính là tên đại ngốc, ta căn bản là không có nhìn Vệ Từ được không, hơn nữa nếu ta nhìn thì như thế nào? Thật sự quá keo kiệt!”

Nhìn một cái cũng không được.

Hệ thống 661: “Cái dạng như ngươi này giống như bắt chước gà nhỏ a.”

Khương Ngâm hỏi ngược lại: “Bằng không thì sao, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể ở trong lòng mắng hắn.”

Vệ Từ nghe thấy động tĩnh, buông kiếm trong tay đi tới, thần sắc hắn quan tâm: “Như thế nào lại không cẩn thận té ngã?”

Thẩm Thôi Anh cười nhạo: “Còn không phải mắt y ở trên trời, không thấy đường sao.”

Khương Ngâm nghiến răng nghiến lợi, cố tình trên mặt còn phải cười khanh khách, y ở trong lòng cùng hệ thống nói, xem ta tìm cách ứng phó chết hắn, sau đó lập tức dùng mông đẩy Thẩm Thôi Anh ra chạy đến trước mặt Vệ Từ, y dùng đầu ngón út câu lấy ống tay áo Vệ Từ, tha thiết nói: “Sư tôn, ta đau….”

Thời điểm y nói chân còn bước lên, lộ ra nơi cái trán có chút đo đỏ, dùng đôi mắt ướt dầm dề làm nũng nhìn hắn, “Sư tôn, trán ta đau quá, muốn thổi thổi!”

Vệ Từ từ lúc bị y giữ chặt ống tay áo liền ngơ ngẩn, ánh mắt hắn dừng lại ở ngón tay tinh xảo của Khương Ngâm, cái trán trơn bóng phiếm hồng của y, còn có gương mặt xám xịt dính đầy bụi đất nhưng thực đáng yêu, còn có cặp mắt thanh triệt linh động như nai con, kỳ thật thực dễ dàng có thể tránh thoát, nhưng hắn không có làm.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau trên trán Khương Ngâm, khăn mềm nhẹ đem tro bụi lau đi, Khương Ngâm trầm mê bên trong hành động ôn nhu của hắn, y cảm giác được cái mũi của mình bị người chạm qua một chút, y mộng bức mở mắt ra.

Nghe thấy thanh âm bất đắc dĩ của Vệ Từ: “Lần sau chú ý chút….”

Lại xem Thẩm Thôi Anh đứng bên cạnh, sắc mặt đã không thể dùng âm trầm để hình dung.

Khương Ngâm che miệng nhỏ giọng cười trộm, sau đó ở phía sau theo Vệ Từ đi vào, Thẩm Thôi Anh ánh mắt lạnh lùng quét một vòng trên người Khương Ngâm, như là tính toán cái đầu heo thịt này phải cắt như nào mới tính là hoàn mỹ.

Thẳng đến chạm phải tầm mắt Vệ Từ nhìn qua, hắn lúc này mới nhàn nhạt thu hồi mắt.