Quyển 1 - Chương 5.1: Sư tôn, ta đau, muốn thổi thổi.

Sáng sớm hôm sau.

Nhà gỗ nhỏ bị đập cho vang đùng đùng, Khương Ngâm còn đang trong giấc mộng bình yên bất động, cuối cùng vẫn là hệ thống giật điện một cái đem y đánh thức, y mắt nhìn hoàn cảnh cũ nát chung quanh, a, thì ra là còn đang làm nhiệm vụ.

“Rầm!” Một tiếng, nhà gỗ nhỏ không chịu nổi lực đạp trực tiếp đổ rầm xuống đất.

Tro bụi bay khắp bên trong, Khương Ngâm nghe thấy thanh âm tâm hồn mình đang nhỏ máu, “Hệ thống, nhà ta bị hắn đạp đổ kìa.”

Hệ thống 661: “Nghĩ theo hướng tốt đi, lực đạo kia không có đạp trên người ngươi.”

Thâm tâm Thẩm Thôi Anh không có nủa điểm tự giác rằng mình là người ngoài, hắn lo quét mắt một vòng nhà ở, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Khương Ngâm, “Sư tôn tìm ngươi có việc, còn không nhanh chóng chuẩn bị một chút.”

Vệ Từ có chuyện gì có thể tìm y?

Đột nhiên trong đầu Khương Ngâm có linh quang chợt lóe, ừm, tối hôm qua đối phương hình như cho y một quyển sách, bảo y học tốt để hôm nay kiểm tra!

Sách…sách đâu?

Thanh âm hệ thống 661 bên cạnh nghe tới phá lệ tang thương: “Bên cạnh gối đầu của ngươi.”

Trong lòng Khương Ngâm hiện lên một tia cảm giác không tốt, y bay nhanh chạy đến bên gối đầu xem, chỉ thấy bìa sách màu lam bị y ngủ đè cả đêm trở nên nhăn dúm dó không nói, còn dính đầy nước miếng y, mặt bìa đều ướt đẫm.

Thân hình Khương Ngâm cứng đờ, “Làm sao đây a, hệ thống, ngươi nói Vệ Từ đêm qua ôn nhu như vậy, hắn hẳn là sẽ không nói gì đi?”

Hệ thống 661 vô tình đánh vỡ ảo tưởng của y

: “Khấp Thủy Kiếm Quân năm đó được xưng là đệ nhất Kiếm Tôn Tu chân giới không chỉ bởi vì hắn một thân một mình liên tục chiến đấu ở các chiến trường dài ba ngàn dặm, một kiếm từng đối đầu trăm vạn binh lính, còn là bởi vì hắn lãnh khốc vô tình, thái độ thờ ơ, năm đó mọi người đều lâm vào bên trong ảo cảnh hỗn độn, chí có Vệ Từ một mình gϊếŧ toàn bộ người trực tiếp phá tan ảo cảnh, tuy rằng chỉ là ảo cảnh lại cũng không chân thật, nhưng đại đa số người vẫn là không có cách nào xuống tay, chỉ có Vệ Từ không có chút nào do dự, lúc ấy hòa thượng Vạn Phật Tự còn nói hắn tâm gϊếŧ chóc quá nặng, quá mức bạc tình.”

Khương Ngâm:….Mỗi lần nghe đều run bần bật.

“Như thế nào còn chưa xong?” Thẩm Thôi Anh chờ đến có chút không kiên nhẫn, sửa soạn đồ vật như thế nào lại lâu như vậy, kết quả hắn vừa quay đầu liền thấy trên tay Khương Ngâm cuốn sách cơ sở nhập môn kiếm thuật, tức khắc đôi mắt nhíu lại, ánh mắt lộ ra vẻ không tốt.

“Ta không phải đã nói rằng không thể đi làm phiền sư tôn sao?”

Khương Ngâm rất mau bị hắn dọa khóc: “Ta…ta không a, là sư tôn tối qua chủ động lại đây thăm ta, đưa cho ta một quyển sách, ta thật sự không tiện từ chối.”

“Từ chối? Cái gì cơ, đồ vật sư tôn cho ngươi, ngươi cư nhiên lại dám không cần?” Thẩm Thôi Anh hung tợn nhìn chằm chằm Khương Ngâm, giống như đang nói nếu ngươi dám ghét bỏ đồ vật sư tôn cho ta liền gϊếŧ chết ngươi.

Khương Ngâm nhỏ yếu bất lực ôm lấy bản thân.

Ta nhận đồ ngươi muốn gϊếŧ ta, ta không nhận đồ ngươi cũng muốn gϊếŧ ta, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

Nhìn bộ dáng đôi mắt đỏ au muốn khóc của người trước mặt, Thẩm Thôi Anh có chút đau đầu, vì cái gì người này thích khóc như vậy? Hắn và Vệ Từ đều là loại người thà rằng rơi máu cũng không rơi lệ, thân thể bị trúng mấy mũi tên cũng chưa chảy qua một giọt nước mắt, trước nay chưa từng thấy qua người chỉ cần ngữ khí hơi nặng nề liền bị dọa như Khương Ngâm.

Hắn cũng rõ ràng biết mình đuối lý, vì thế từ túi trữ vật lấy ra con bướm giấy, “Về sau nếu sư tôn tới tìm ngươi, ngươi liền thắp sáng cái thông tin phù này, ta tự nhiên sẽ biết.”

A, thì ra là nghĩ muốn từ nơi của ta cướp người mà. Khương Ngâm sờ sờ con bướm giấy, bất quá cái này thật sự hữu dụng sao?

Chỉ thấy con bướm giấy kia chạm vào ngón tay y dần dần biến thành màu kim sắc đẹp đẽ, trên người thậm chí còn hiện ra một tầng kim phấn bay bay, thoạt nhìn rực rõ lung linh, xinh đẹp cực kì.

"Đương nhiên, thời điểm không có việc gì, không cần tùy tiện tìm ta!” Thẩm Thôi Anh không chút để ý khoanh tay nói, giống như cả thế gian này chỉ có việc của Vệ Từ mới có thể làm hắn nảy sinh hứng thú.

Linh cơ Khương Ngâm đột nhiên động, y nhìn Thẩm Thôi Anh, thật cẩn thận mà nói: “Sư huynh, tối hôm qua sư tôn cho ta một quyển sách, nói hôm nay muốn kiểm tra một chút tình trạng của ta….”

Thẩm Thôi Anh giương mắt, ý bảo y tiếp tục nói.

“Nhưng mà, thời điểm ta ngủ tối hôm qua không cẩn thận đem sách đặt bên cạnh gối đầu, sau đó liền……” Khương Ngâm nhỏ giọng nói: “Dính nước miếng của ta.”

“Cái gì?!” Vẻ mặt Thẩm Thôi Anh ghét bỏ rời xa Khương Ngâm, “Ngươi cư nhiên dám…Thật to gan!”

Khương Ngâm thấy hắn lại sinh khi, dứt khoát nhắm mắt lại một hơi nói xong: “Cho nên sư huynh à, ngươi cũng nghĩ không để đôi tay cao quý của sư tôn chạm đến quyển sách dính nước miếng của ta đúng không?”

Thẩm Thôi Anh bước tới một bước, “Ngươi đây là đang uy hϊếp ta?”

Khương Ngâm khẩn trương lui về sau, sợ đối phương bạo khởi, “Sư huynh, ta không có ý tứ đó, ta chỉ là nghĩ nếu sự tình đã như vậy, không thể thật sự để sư tôn cầm quyển sách này tới kiểm tra ta đi?”

“Nếu như vậy, không bằng ta nói với sư tôn để sư huynh ngươi tới kiểm tra ta, như vậy không phải có thể vẹn toàn đôi đường sao?” Khương Ngâm trong lòng tính toán thật tốt, muốn qua mặt thuộc hạ của người nghiêm khắc như Vệ Từ phỏng chừng rất khó, nhưng Thẩm Thôi Anh liền không giống!

Tên cẩu này dù sao cũng không thích y, đến lúc đó phỏng chừng tùy tiện hỏi y mấy vấn đề liền đem y đuổi đi rồi, so sánh qua liền muốn lừa gạt một tí.

Y trong lòng so đo một phen, trên mặt lại một mảnh thuần khiết hồn nhiên, mở to đôi mắt tròn xoe chân thành nhìn Thẩm Thôi Anh, một bộ dáng chính mình là vì hắn mà suy nghĩ.

Thẩm Thôi Anh nghi ngờ nhìn thoáng qua y, cuối cùng vẫn là đáp ứng.