"Ấy ấy ấy! Ngươi có phải cắn sai mục tiêu rồi không? Con thỏ ở kia mà!" Cổ Khương Ngâm bị cổ áo thít chặt thiếu chút nữa không thở ra nổi, hức, hôm nay vừa mới từ trong miệng thỏ chạy thoát, giờ lại muốn bỏ mạng ngay lập tức dưới miệng hổ, động vật Tu chân giới sao lại hung mãnh tàn bạo như thế? "Cầm Đan, không cho ăn!" Một âm thanh quen thuộc vang lên ở sau người.
Khương Ngâm gian nan xoay cổ ra sau xem, thấy mũi chân điểm lá cây chạy như bay đến, sau đó thả người nhảy tới trên thân của hổ lớn, còn vỗ vỗ đầu to của nó.
"Cầm Đan, đó không phải đồ ăn, mau nhả ra!"
"Á!" Khương Ngâm đột nhiên bị ngã trên mặt đất , thiếu chút nữa thở hổn hển không ra hơi ngất xỉu tại chỗ.
Một đôi giày ngừng ở trước mặt y, Thẩm Thôi Anh ngồi xổm trước mặt y, mặt mày toàn là vẻ không kiên nhẫn, "Ngươi đến đây chưa quá một canh giờ, ngươi còn đi gây chuyện? Sao lại chọc Cầm Đan, chẳng lẽ là làm chuyện gì xấu?"
"Không có không có, ta chính là muốn bắt thỏ để ăn, kết quả không bắt được....." Ngược lại bị thỏ kéo lê một đoạn đường.
"Thỏ?" Thẩm Thôi Anh nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, "Là xích viêm thú? Cái gia hỏa nhà ngươi thật giỏi, đó là đồ ta để lại qua mấy ngày nữa đem cho sư tôn làm vật nuôi, ngươi cư nhiên dám đánh chủ ý lên nó!"
Mắt thấy sắc mặt Thẩm Thôi Anh giận dữ, Khương Ngâm sợ tới mức tim đều ngừng đập, y nhớ rõ trong sách có viết qua một sự kiện như vậy, Thẩm Thôi Anh chuẩn bị đồ vật mà bất luận kẻ nào cũng không được mơ ước, trong đó có một lần hắn vì Vệ Từ mà dâng lên một viên đan dược cực kỳ trân quý, kết quả một vị trưởng lão mới vừa đột phá không lâu có chút động tâm, liền ỷ vào thân phận của mình, cậy già lên mặt đem đan dược đoạt đi mất.
Lúc Thẩm Thôi Anh biết chuyện cái gì cũng chưa nói, trực tiếp dùng quan hệ gia tộc, ép cho vị trưởng lão kia ngoan ngoãn đem đan dược trả lại, còn tự cắt đứt một tay.
Bởi vậy nhìn đối phương nhăn mày, Khương Ngâm theo bản năng cảm thấy cánh tay mình đau đau, nước mắt y nháy mắt liền ào ào chảy ra, một bên khóc một bên xin tha: "Oa hu hu....Ta sai rồi, sư huynh, ta chỉ là cảm thấy đói mà thôi, ta không biết đó là lễ vật mà ngươi dâng cho sư tôn...."
"Đói?" Thẩm Thôi Anh mở to mắt không thể tưởng tượng được, khuôn mặt có chút cổ quái.
Khương Ngâm cho rằng hắn không tin, còn lôi kéo tay hắn để lên bụng mình sờ, tru lên âm thanh lớn hơn nữa, "Thật sự đói đó...Sư huynh, ta thật sự rất đói a! Hu hu hu....."
Khương Ngâm cảm thấy chính mình thật đáng thương, ngay cả cơm đều ăn không đủ no.
Y một bên nói, bụng còn giống như phối hợp mà thầm thì kêu to, nước mắt đọng bên khóe mắt, bộ dáng nhìn cực kì đáng thương.
Nửa ngày sau, Thẩm Thôi Anh buông lỏng y ra, "Chậc! Không phải chỉ là ăn sao? Chờ đó."
Khi hắn quay người, sắc mặt kỳ quái nhìn tay của bản thân, không khỏi nhớ tới xúc cảm mềm ấm vừa rồi, cuối cùng giống như là kinh hoàng mà đột nhiên xoa xoa chùi chùi tay ở trên quần áo.
Hắn tay dài chân dài, kiếm thuật cũng tốt, chỉ chốc lát sau liền chậm rì rì từ bên kia núi đi lại đây, Khương Ngâm nhìn thoáng qua trên thân kiếm đâm xuyên mấy con vật lông màu vàng nhạt giống như chuột.
"Hệ thống, hắn mang về cho ta không phải thật sự là chuột nhỉ?"
Hệ thống 661 vẻ mặt tang thương chấm điếu thuốc, "Không cần hoài nghi, là nó đó."
Khương Ngâm:.....Y có một chút cảm giác mâu thuẫn nho nhỏ.
Hệ thống 661: "Được rồi, có ăn là không tồi rồi, ngươi còn ghét bỏ, lỡ đâu đem đối phương chọc giận liền trực tiếp đem xác ngươi vứt ở nơi hoang dã."
Khương Ngâm thân thể run run, y yên lặng nói lại một câu: "Ta thích ăn chuột, ăn chuột là tốt nhất."
Nơi này là núi hoang dã, cũng không có gia vị gì, Khương Ngâm một bên nướng xâu thịt chuột, một bên đem mấy quả chính ngọt vừa rồi hái để trên mặt đất để sau điều vị, cũng may mấy con chuột này mỡ rất nhiều, từng thớ thịt bị nướng đến non mềm, lúc sau lại quét thêm nước sốt dần dần toát ra một cổ mùi thơm.
Khương Ngâm thỏa mãn hít một hơi, hỏi Thẩm Thôi Anh có muốn một xâu hay không, đối phương thật khinh miệt mà cao ngạo từ chối y, giống như y đang làm việc gì đó thô tục vô lễ vậy.
Khương Ngâm đành phải quay đầu đi nhìn về phía con hổ lớn kia, con hổ kia dưới ánh mắt của Thẩm Thôi Anh đối với thịt nướng khinh thường nhìn, kết quả đối phương vừa chuyển tầm mắt nó liền ngậm một xâu nhai giòn tan.
Thẩm Thôi Anh vừa rồi còn nói hổ sẽ không ăn nháy mắt thân hình cứng đờ, làm bộ không nghe thấy tiếng xương bị cắn giòn vang.
Khương Ngâm:.....
Đã hiểu, thú như chủ, đều là loại khẩu thị tâm phi điển hình.
Vì tránh cho Khương Ngâm lại gặp phải phiền toái gì, lần này Thẩm Thôi Anh thực tận chức tận trách dẫn y tới phòng ở, hắn chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ cũ nát trước mặt, "Đây là nơi của ngươi."
Lại chỉ chỉ xa hoa cung điện bên cạnh, "Đó là nơi của ta, có chuyện gì cũng đừng tới tìm ta, chính mình tự giải quyết, hiểu chưa?"
Khương Ngâm chân thành gật gật đầu, đôi mắt lại chuyển chuyển.
Giây tiếp theo, Thẩm Thôi Anh lại vô tình mà nói: "Đương nhiên, cũng không thể đi quấy rầy sư tôn."
Hắn nói, một tay bóp nát cục đá trên tay, bụi bay hướng Khương Ngâm, như là đang cảnh cáo y, nếu vi phạm, liền giống như cục đá này, hôi phi yên diệt!
Ánh mắt của Khương Ngâm đã không thể dùng hoảng sợ đã hình dung nữa.
"Hệ thống, ta sợ hãi!"
Hệ thống 661 cũng khóc, "Ta đây cũng rất sợ hãi!"
"Hu hu hu" Y cùng hệ thống ôm đầu khóc rống, vì cái gì muốn đối đãi như thế với chúng ta, chúng ta chỉ là hai người làm công đáng thương thôi mà.