Quyển 1 - Chương 3.1: Uy hϊếp từ vai chính công.

Khương Ngâm tuy rằng đã bị điều động nội bộ, không cần tham gia vòng thi đấu cá nhân kế tiếp, nhưng còn phải tiến hành thí nghiệm linh căn ba ngày sau, thầy trò Vệ Từ hiển nhiên không tính toán luôn chờ ở đây, mà tính toán đứng dậy trực tiếp bỏ của chạy lấy người.

Khương Ngâm xem trái ngó phải, tính toán đuổi theo bọn họ.

Vệ Từ dẫn đầu đứng trên thân Khốc Thủy Kiếm, Thẩm Thôi Anh cũng nhẹ nhàng nhảy lên, tay áo rộng cuồn cuộn, hiện ra dáng người thanh niên thon dài, trông rất đẹp mắt.

Khương Ngâm mắt trông mong nhìn bọn họ, hi vọng sẽ có người có thể mang y lên.

Y quay đầu nhìn Thẩm Thôi Anh, đối phương rõ ràng thấy tầm mắt của y nên quay đầu đi chỗ khác, lo thổi móng tay của mình, tựa hồ một chút cũng không nghĩ sẽ phản ứng với y.

Khương Ngâm quay lại chiếm tiện nghi của sư phụ mình: “Sư tôn, đồ nhi…đồ nhi nhảy không tới, cao quá.”

Vệ Từ ngẩn ra nhìn đôi mắt ướt dầm dề của y, tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhảy không lên?

Đồ đệ duy nhất của hắn Thẩm Thôi Anh thời điểm bái nhập môn hạ của hắn đã biết làm, hơn nữa là hạt giống tốt do tu chân thế gia bồi dưỡng ra, căn bản không cần hắn nhọc lòng làm gì đó, cho nên đột nhiên nhảy ra vấn đề đơn giản như thế hắn có chút không thể phản ứng được.

Tuy rằng phiền toái một chút, nhưng cuối cùng cũng có chút cảm giác làm sư phụ. Vệ Từ từ trên thân kiếm nhảy xuống, Khương Ngâm vốn dĩ chỉ muốn đối phương hạ thấp thanh kiếm xuống một chút, sau đó y nhảy lên, kết quả sư phụ này tựa hồ cho rằng y nhu nhược vô cùng, trực tiếp xách cổ áo của y như xách gà con, đem nhấc tới trên thân kiếm.

Khương Ngâm trải nghiệm một hồi gà con phi thiên có cảm giác:…. Lần sau ta đến đây hẳn còn là chính mình đi.

Bỗng nhiên y cảm giác được một tầm mắt thật rõ ràng từ phía sau, chớp mắt liền phát hiện ánh mắt Thẩm Thôi Anh bất thiện nhìn y chằm chằm, một bộ dáng tốt nhỉ, ta nhìn không ra ngươi thì ra là cái dạng người yêu diễm đê tiện.

Khương Ngâm: … Ta muốn hướng hắn nói một câu, nếu không phải hắn không hỗ trợ, ta như thế nào lại hướng sư tôn xin giúp đỡ.

Hệ thống 661: “Nhịn xuống, ngươi ngẫm nghĩ lại bệnh trạng chấp nhất của Thẩm Thôi Anh đối với sư phụ hắn đi, hắn không chém cổ ngươi là tốt rồi.”

Khương Ngâm: Oán khí nháy mắt tắt rụi.

Vệ Từ thật vất vả có được cảm giác mới mẻ của việc làm sư phụ, dọc đường đi rất chiếu cố với Khương Ngâm, hắn tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng cái gì nên làm liền làm, thấy đầu tóc Khương Ngâm bị gió thổi đến dựng lên, còn lập cho y cái vòng phòng hộ.

Khương Ngâm: Hệ thống, ta cảm giác được tầm mắt phía sau rất nóng cháy nha, ngươi nói Thẩm Thôi Anh sẽ không luẩn quẩn trong lòng mà trước mặt Vệ Từ làm trò đem ta xử tử đi? A, không đúng, hắn hẳn là sẽ không làm trò trước mặt đâu, hắn chỉ biết sau lưng vụng trôm mà giải quyết ta.

Hệ thống 661: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Khương Ngâm run bần bật, y rất nhỏ yếu rất bất lực a.

Lúc sau tới nơi, Vệ Từ để cho Thẩm Thôi Anh giới thiệu Tử Trọng Phong cho y, sau đó chính mình biến mất không thấy đâu.

Khương Ngâm vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Thôi Anh, đối phương thấy Vệ Từ biến mất, cũng lười để mắt đến y, cười nhạo một tiếng liền trực tiếp nhảy lên thân kiếm, nhanh như chớp không biết chạy đi đâu.

Khương Ngâm nhìn bốn phía chung quanh: “Hệ thống, hiện tại làm sao bây giờ?”

“Từ từ, ta cho ngươi xem bản đồ Tử Trọng Phong một chút.” Hệ thống ở trong đầu mân mê một chút, sau đó nói: “ Đường cong màu đỏ kia là hướng đi đến chủ điện của Vệ Từ, màu xanh lục kia là đi đến sau núi, cái màu lam kia là đi đến nơi ở của Thẩm Thôi Anh….”

Trong đầu Khương Ngâm nháy mắt xuất hiện một bản đồ rõ ràng sáng tỏ, y nhìn nhìn rồi nói: “Trước tiên đi đường đến sau núi kiếm chút đồ ăn đi, mệt mỏi cả một buổi sáng làm ta đói chết.”

Tử Trọng Phong không phải lớn giống nhau, nếu trong tay không có bản đồ, liền vòng ngoài cùng Khương Ngâm đều đi không vào. Sau núi có rất nhiều cây ăn quả, Khương Ngâm không dám cái nào cũng muốn, chỉ chọn mấy cái nhìn quen mắt, có một loại quả nhìn giống táo xanh, ngửi cũng thật thơm, kết quả sau khi Khương Ngâm cắn một ngụm liền “phi phi phi” phun ra.

“Muốn ói, chua chết ta!” Khương Ngâm nhăn mặt, “Này là thứ gì mà vừa chua vừa đắng.”

Sau đó vẫn là hệ thống giúp y chọn, nhìn giống quả quýt, chẳng qua lớn bằng hai cái nắm tay bao lại của y, bóc ra là thịt quả màu cam, bên trong nước rất nhiều, thơm ngọt ngon miệng, ăn ngon cực kỳ.

Y thậm chí còn gói lại mấy cái.

“Ngươi còn muốn đi vào bên trong sao? Lỡ đâu đυ.ng phải linh thú, cho dù có là cấp thấp nhất cũng không phải thân thể hiện tại của ngươi có thể đối phó được.” Hệ thống 661 tốt tính khuyên bảo.

Khương Ngâm liếʍ nước miếng: “Không có cách nào, ai kêu ta muốn ăn thịt đâu, lại tìm xem, coi có suối nhỏ nào hay không, chúng ta đi bắt cá ăn.”

Suối thì không tìm được, kết quả lại gặp được một sinh vật lớn lên nhìn giống thỏ, toàn thân lông xù, vừa nhìn liền thấy thịt rất nhiều.

Khương Ngâm nhào lên tóm cổ nó rồi dùng sức bóp, con thỏ kia nhìn bình thường không có gì kì lạ, kỳ thật sức lực cực lớn, Khương Ngâm bị nó chạy kéo lê trên mặt đất, căn bản đứng không được.

Ở thời điểm y cho rằng bản thân mình bị một con thỏ gϊếŧ chết, một con hổ trắng thân hình khổng lồ từ trong rừng cây nhào ra, cắn…cổ áo Khương Ngâm.