Quyển 1 - Chương 24.2

Vệ Từ ở bên ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, hắn có chút lo lắng Khương Ngâm ngâm nước lâu đầu sẽ cảm thấy choáng váng, hô vài tiếng cũng không có người đáp lại, sợ là đã chìm vào trong nước đi, hắn liền trực tiếp xông vào.

Phía dưới thùng có hỏa linh tinh, nước ở bên trong vẫn sẽ luôn được giữ ở một nhiệt độ thích hợp, không lạnh cũng không nóng, vừa vặn để đem tắm, mặt nước bốc hơi ra sương mù, sương trắng lượn lờ bên trong mơ hồ lộ ra bóng người đang nằm bò, từ sau nhìn dáng hình xương bướm trên sống lưng tái nhợt đầy đẹp đẽ như thế, thon gầy phảng phất một vùng núi tuyết đầy đá lởm chởm*, ngươi thậm chí có thể thấy sương mù hóa thành bọt nước theo đường sống lưng của y trượt xuống.

Sợi tóc đen dán chặt chẽ trên khuôn mặt ướt đẫm, như là một con hắc xà uốn lượn khúc chiết, tán loạn quấn quanh ở trên người, những dòng nước đó như là mồ hôi khi giao hoan lúc kịch liệt lưu lại, đầy dâʍ ɖu͙© đọng ở trên lông mi, sau đó phút chốc rơi xuống, như là không chịu nổi mà rơi lệ.

Vệ Từ giống như mê muội mà đi về phía trước, tay hắn không thể khống chế mà xoa bả vai thon gầy mượt mà, làm càn thưởng thức, cảm giác ấm áp tinh tế, phảng phất có vô số con kiến theo từng động tác bọn họ tiếp xúc da thịt mà vẫn luôn rậm rạp bò vào trong lòng hắn, chúng nó cắn xé, kêu gào, chúng nó ở huyết mạch của Vệ Từ giương nanh múa vuốt sôi trào, trong lòng có một trận cảm giác xa lạ rung động, làm hắn trầm mê lại làm hắn ảo não.

Giờ phút này, hắn cũng chỉ là một người thường bị sắc đẹp mê hoặc..........

Tay hắn lướt qua khuôn mặt ướŧ áŧ của Khương Ngâm, ánh sáng tinh mịn theo cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn, bịt kín một tầng quang mang không thấy rõ, lông mi hắn hơi khép, lông mi dài đẹp rũ xuống thành một mảnh bóng râm sắc xanh đen, những cảm xúc lạnh nhạt ngày thường giống như trong nháy mắt bị giấu đi, bị một mảnh đen tối phức tạp sâu không lường được che khuất, ngón cái hắn ấn ở khóe môi Khương Ngâm, chậm rãi, từng chút một đè xuống, cho đến khi sắc màu đôi môi bị ngón tay cọ xát đỏ bừng đến diễm lệ.

Dường như hắn vừa mới làm ra quyết định nào đó, cúi đầu xuống một chút, hôn lên phiến môi kiều diễm.

“Sư tôn, ta phát hiện ——”

“Phanh!” Một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra.

Trong phòng, nhiệt khí bị bốc hơi tản ra, nơi nơi đều là một mảnh sương mù màu trắng mông lung, mà ở trong nơi yên khí mờ ảo này, tiên nhân dung sắc thanh lãnh cúi người xuống, dường như đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu mà ôm thiếu niên đang hôn mê vào trong l*иg ngực, hắn thân mật mà lưu luyến hôn môi thiếu niên, trong mắt là tràn trề tham lam vui sướиɠ cùng đoạt được, như là tiên nhân sa đọa vào vũng bùn.

Tầm mắt kinh ngạc của Thẩm Thôi Anh đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Vệ Từ, cả người hắn đều ngơ ngẩn, cứ ngơ ngác mà đứng ở cửa.

“Cút đi ——!”

Một đạo pháp thuật nhanh chóng đóng cửa lại, cửa phòng cơ hồ dán trên mặt Thẩm Thôi Anh bị nhốt ở trước cửa, hắn rũ xuống đôi mắt, che dấu một mạt lạnh lẽo.

Mà ở trong phòng, Vệ Từ cẩn thận mặc tốt quần áo cho Khương Ngâm, không lộ ra một chút ít khe hở, hắn không cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy thân thể Khương Ngâm, Thẩm Thôi Anh thân là sư huynh cũng không được, ngoại trừ chính hắn.

Hắn đem Khương Ngâm đặt trên giường, ngay cả chăn cũng đắp cẩn thận cho y thật tốt, cho đến khi hết thảy đều thu thập thỏa đáng, lúc này hắn mới chụm lại ống tay áo chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa, hắn lại biến thành tiên tôn thanh lãnh như ngọc, Khấp Thủy Kiếm Quân cao ngạo lạnh nhạt.

“Nói đi, ngươi phát hiện cái gì?”

Tầm mắt Thẩm Thôi Anh đảo qua cổ áo bị nước thấm ướt của Vệ Từ, hắn vừa rồi thấy, đó là Khương Ngâm dựa vào trên người đối phương, hắn không chút để ý thu hồi tầm mắt, ôm quyền trả lời nói.

“Ta ở trên thuyền phát hiện lông hồ ly, phỏng chừng đồ vật kia đã đuổi tới đây.”

Ánh mắt Vệ Từ trong nháy mắt lạnh xuống.

Muốn nói thứ hắn chán ghét nhất, vẫn là cái đánh dấu của hồ ly lưu lại ở trên người Khương Ngâm, bất luận làm sao cũng không mất, nếu không phải lo Khương Ngâm sợ hãi, hắn thật sự hận không thể đem miếng thịt kia đào xuống.