Quyển 1 - Chương 24.1: TIên nhân cuối người xuống, đầy sự chiếm hữu ôm thiếu niên vào trong l*иg ngực.

Khoảng thời gian Khương Ngâm vui sướиɠ cũng không được bao lâu, trời vừa sáng đã bị Vệ Từ xách đi luyện kiếm.Nói đến Vệ Từ, ngày thường vai chính thụ đối với y siêu tốt siêu ôn nhu, kết quả đến lúc luyện kiếm sẽ thành hung thần lục thân không nhận, ngay cả ồn ào hai tiếng Khương Ngâm cũng không dám, lúc này tác dụng của Thẩm Thôi Anh liền được thể hiện ra.

Khương Ngâm sẽ đem thông linh điệp mà đối phương đã từng cho y triệu hoán hắn, trong mười lần thì có chín lần hắn có thể tới kịp thời, bởi vì Thẩm Thôi Anh cũng có chuyện quan trọng, nhưng chỉ cần vừa thu được tin tức, liền biến mất.

Có Thẩm Thôi Anh quấn lấy Vệ Từ, Khương Ngâm bị ma quỷ huấn luyện được thả lỏng một lát, đôi khi ở nơi Vệ Từ không nhìn thấy được có thể trộm lười biếng chút, sướиɠ quá chừng.

Lại thêm một lần Thẩm Thôi Anh đến đây quấy rối, hắn cùng Vệ Từ không ai nói gì lại cố tình cứ muốn đông một câu tây một câu đùa cợt lẫn nhau, Vệ Từ nghe mà đôi mắt lại không tự giác nhìn về phía Khương Ngâm đang luyện kiếm, Thẩm Thôi Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận chua xót, sư tôn đây là đã quyết định xong rồi sao? Ngay cả suy xét cũng không, người khác một chút cơ hội cũng không có.

"Thôi Anh, ta cho rằng ngươi từ trước đến nay hiểu chuyện, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ theo A Ngâm cùng nhau làm bậy." Bên người đột nhiên truyền đến tiếng nói thanh lãnh.

Đối phương nói lãnh lãnh đạm đạm, không có chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng Thẩm Thôi Anh không hiểu sao lại nghe ra được ý tứ chỉ trích, hắn nói: "Sư tôn là đang trách ta quấy rầy các ngươi sao?"

Hai tròng mắt lạnh băng vô tình của Vệ Từ nhàn nhạt đảo qua hắn, "Cơ sở A Ngâm vốn dĩ rất kém, người lại lười nhác, không nghiêm khắc đốc thúc hơn thì khi nào mới có thể trước ngày thi đấu gia tăng tu vi?"

"A" Thẩm Thôi Anh cười nhạo một tiếng, đột nhiên liền cảm thấy không thú vị, hắn rất ít khi ở trước mặt đối phương lộ ra bộ mặt tản mạn tà khí của mình, bởi vì bộ dáng đối phương nghiêm nghị không thể xâm phạm, hắn cũng ước gì có thể buộc bản thân giữ lễ, nghiêm khắc đối đãi chính mình, ngóng trông một ngày nào đó đối phương có thể hiểu rõ chân tình của hắn, kết quả thì sao? Đối phương lại thích gia hỏa Khương Ngâm kia.

Ngươi dám nói chính mình không có chút tư tâm nào sao? Khấp Thủy Kiếm Quân ngươi bảo bối pháp khí nào mà không có, bất quá chỉ là một trận thi đấu của các đệ tử môn phái ngươi cũng để ở trong mắt chắc? Nếu ngươi muốn cho Khương Ngâm thắng thì sẽ có rất nhiều biện pháp. Vì sao lại để y mỗi ngày đều chạy tới tìm ngươi, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi muốn nhìn thấy y sao? Muốn xem y thật sự không nhẫn nại được sau đó lôi kéo tay áo ngươi cầu xin, muốn nhìn y làm nũng với ngươi.....Ngươi dám nói ngươi không có nghĩ như vậy?

Trong nháy mắt Thẩm Thôi Anh quả thực muốn đem những lời này nói ra trực tiếp chất vấn, nhưng rốt cuộc vẫn là người đã thích nhiều năm, vì suy nghĩ đến mặt mũi Vệ Từ hắn vẫn là nuốt xuống, chỉ là lại ngốc ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì, thần sắc hắn châm chọc cười một cái, cũng không biết là đang cười nhạo ai, vung tay áo lên xoay người rời đi.

Mà Khương Ngâm giờ này phút này đang luyện tập xoay người vung kiếm cùng với đâm trên chém dưới, y hướng bên phải xoay người rồi giữ thăng bằng, sau đó vung kiếm qua trái đánh ra một chiêu "linh miêu bắt chuột", chẳng qua y không có nửa phần tiêu sái thoải mái như Vệ Từ, ngược lại giống như mèo con béo ú vụng về, là cái loại ngay cả cái đuôi của mình cũng không với tới, càng đừng nói đến bắt chuột.

Y thấy Thẩm Thôi Anh vung tay áo rời đi còn có chút ngây ngốc, sao lại đi mất rồi? Vệ Từ không phải còn ở nơi này sao? Này! Ngươi đi rồi ta làm sao mà lười biếng được a!

Chỉ là bất luận y có kêu như thế nào đối phương cũng nghe không được, thân ảnh giống như phía sau có chó đuổi nháy mắt liền chạy không thấy, Khương Ngâm buồn bực, đồng đội không đáng tin cậy thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, y đành phải cười khổ lại bắt đầu tiếp tục luyện tập.

Mà đôi mắt Vệ Từ ở cách đó không xa quan sát y chỉ một thoáng liền âm trầm xuống, người đều đã đi xa còn lưu luyến mà ra bên ngoài xem, luyến tiếc sư huynh ngươi như vậy sao?

Lúc này đây không có Thẩm Thôi Anh tiếp tục quấy rối, y thành thành thật thật luyện hai canh giờ, luyện đến eo đau lưng đau cẳng chân rút gân, chính xác là y như người từ trong nước vớt ra, toàn thân là mồ hôi, quần áo sau lưng đều có thể vắt ra nước.

Sau đó y ở gần nơi Vệ Từ ở tắm rửa một cái, thật sự là quá mệt mỏi, đường đều đi không nổi, y từ thau tắm bò vào, “Lộc cộc” một tiếng thiếu chút nữa té ngã ở bên trong, đầu gối đột nhiên đυ.ng cái thùng bên cạnh vang lên âm thanh nhỏ.

Vệ Từ ở bên ngoài kêu y một tiếng, đại khái là hỏi y một mình có ổn không?

Khương Ngâm đầu mơ mơ hồ hồ, lung tung lên tiếng liền không hề phản ứng hắn, thân thể ngâm ở trong nước ấm, xương cốt biếng nhác cứ như được sống lại, y chỉ cảm thấy cả người không sức lực, trong lúc hoảng hốt cho rằng đây là ở trong phòng của mình liền cứ như vậy ngủ mất.