Quyển 1 - Chương 2.1: Độ hảo cảm của vai chính thụ đối vói ngươi là 10.

Khương Ngâm có chút phản ứng không kịp, vẫn là để tiểu đồng tử bên cạnh lại dìu y đứng dậy.

Phía trên lại truyền đến một trận tiếng cười thiện ý, ước chừng là các đại lão có cái chuyện gì đó thú vị, Khương Ngâm ngoan ngoãn đi theo tiểu đồng tử tới chỗ chờ, lúc này mới phát hiện đã có một người đứng ở chỗ này.

Vị hảo tâm cứu y cư nhiên chính là người đầu tiên lêи đỉиɦ, hắn một bộ thanh y, vòng eo phá lệ thon chắc, mặt mày lạnh lùng ôm thân kiếm đứng trang nghiêm, mi cốt sắc bén lại lãnh diễm.

Khương Ngâm vốn dĩ nghĩ muốn cùng đối phương chào hỏi một cái, ai ngờ người nọ đến ánh mắt cũng chưa liếc lại đây, thấy thế nào đều giống bộ dáng muốn cùng y phân rõ giới hạn, y đành phải yếu ớt mà thu lại tay.

Sau bọn họ lại lục tục có vài người lên đây, đều là con cháu thế gia hoặc nhân tài ưu tú của các môn phái khác, thời điểm đi lên tuy có thở hổn hển chút, nhưng trên mặt thong dong ưu nhã, phong hoa thượng ở, nhất cử nhất động đều là khí độ bất phàm.

Có lẽ là biết có người ở trên quan sát, phần lớn người trước tiên đều sửa sang lại y phục.

Chật vật giống như Khương Ngâm gần như không có.

Y sờ sờ mũi, quay đầu xem các tiên nhân trên đài, vừa rồi chỉ lo xem lão nhân râu bạc kia, hiện tại xem ra người Tu nhân giới đại đa số nhan sắc đều không tồi, trừ bỏ ngẫu nhiên mấy người chưởng môn hay trưởng lão có khuôn mặt tương đối già nua, còn lại đều là khuôn mặt trẻ trung, dung mạo phi phàm.

Đột nhiên ở chân trời hiện lên một tia sáng, từ trong mây mù cuồn cuộn bay ra một thanh kiếm rực rỡ lung linh, ống tay áo bay bay, mây khói mù mịt, hình như có tiên nhân trên đó.

Tống chưởng môn ngồi trên chủ vị cười nói: “Xem ra thí luyện nhập môn năm nay rất thú vị, ngay cả Vệ Từ Kiếm Tôn quanh năm không ra khỏi núi đều lộ mặt, nghĩ đến hẳn là hắn nhìn trúng hạt giống tốt nào đó.“

Bên cạnh lão nhân râu bạc, cũng chính là một trong mười đại trưởng lão Dược trưởng lão: “Ha ha ha, Tống chưởng môn nói đùa, ai không biết ngươi đêm qua gửi 30 phong thư đến Tử Trọng Phong, còn không phải là muốn Vệ sư đệ hôm nay nhất định phải lộ mặt sao!“

“Tống chưởng môn cũng là lo lắng cho Vệ sư đệ, môn hạ của hắn liền chỉ có một cái đệ tử, thật sự có chút quá mức quạnh quẽ.“

“ Năm vừa rồi Vệ Từ Kiếm Tôn như thế nào cũng không chịu rời núi, năm nay không chừng là bị dây dưa đến phiền, dù sao cũng phải đến chọn một hai tiểu gia hỏa trở về mới được…. “

Các vị đại lão nói chuyện với nhau, Khương Ngâm đương nhiên nghe không được, tròng mắt của y chỉ nhìn thanh kiếm bay tới không rời mắt.

Âm thanh hệ thống 661 quanh quẩn ở trong đầu: “ Tích --- mở khóa giả thiết Khốc Thủy Kiếm.“

[Sóng Thủy Thước của tiền bối, từng vào Ngô đàm trảm tử long.

Khích nguyệt nghiêng minh quát lộ hàn, mang bình phô luyện lại bị thổi không dậy nổi.]

[Thanh kiếm thần bí trên núi kia, có quang mang lóa mắt như bảo kiếm sóng thủy thước, nó từng lên núi gϊếŧ hổ, xuống nước trảm giao, lai lịch bất phàm.]

[Từ xa nhìn lại, thanh bảo kiếm này dường như từ trong khe hở những đám mây mà bắn xuống dưới một mạt ánh trăng, khí lạnh xâm nhập vào người, lại như một dải lụa trắng tinh mênh mang.]

[Ánh sáng lấp lánh, vỏ kiếm hiện lên hoa văn sáng rọi xinh đẹp, trên thân kiếm vẽ một tầng thật dày cây du giống hùng nhàn hay lông chim đuôi lông bóng lưỡng, vĩnh viễn không rỉ sắt, thanh bảo kiếm này tinh mĩ tuyệt luân, vô cùng sắc bén.]

[Nó chính là Khốc Thủy Kiếm.]

Hệ thống 661: “Khụ khụ, một thanh kiếm thích được khích lệ a.“

Thân là nam tử, ai có thể không yêu một thanh tuyệt thế mỹ kiếm như vậy, Khương Ngâm lau nước miếng chảy tới khóe miệng, “Không phải chứ, kiếm này thật là kiếm tốt, như thế nào lại đi cùng Kiếm Tôn cái người thanh tâm quả dục?“

Loại bảo kiếm hoa mĩ này, nên xứng với loại người thô tục như y mới đúng.

Hệ thống 661: “Lời nói đáng khinh, đây là kiếm của gia tộc vai chính công đưa, ai cần ngươi lo quan tâm!“

Nói đến liền đến, chỉ thấy bảo kiếm kia đột nhiên biến mất tại chỗ, hai thân ảnh một trước một sau chậm rãi đi tới.

Người phía trước thân hình thon dài đứng thẳng, hình thể gầy, trên mặt hiện lên vẻ tái nhợt không bình thường, hắn hơi nhấp môi, khi giương mắt nhìn thì thanh lãnh đạm mạc đến cực điểm, giữa mày lại khó nén được ý chí thẳng tới trời cao, để lộ một loại khí phách bất phàm.

Tóc tai y phục của hắn như thác nước, trừ bỏ dây cột tóc màu đỏ, toàn thân đều là màu trắng lạnh lẽo, bên hông đeo một thanh trường kiếm, trên thân kiếm ngẫu nhiên xẹt qua tia sáng rực rỡ lung linh, giống một con hạc, thanh lãnh cao ngạo, ưu nhã mỹ lệ, người phàm không dám nhìn thẳng.

Đây là vai chính thụ, Vệ Từ Kiếm Tôn.

Nếu nói hắn là ánh trăng thanh lãnh trên bầu trời, người phía sau hắn kia liền hoàn toàn trái ngược, người nọ mặc hoa phục kim quan, mặt mày tà tứ lười biếng, không giống như đệ tử bình thường quy quy củ củ mặc trang phục môn phái, ngược lại hành xử khác người đi ăn mặc quần áo của mình, hoa mẫu đơn trên vạt áo nở rộ xán lạn, bên hông cũng đeo một thanh kiếm sáng đến cực điểm.

Hắn chính là vai chính công, Thẩm Thôi Anh

Âm thanh hệ thống đầy nhịp điệu giải thích: “Tích --- chúc mừng đạt được giải thích về tiểu thuyết.“

[Quyển sách này gọi là "Bọn họ đều có mưu đồ gây rối sư tôn" , truyện như tên, vai chính thụ là đệ nhất Kiếm Tôn của chính đạo, tâm lãnh đạm quạnh quẽ, ai hắn cũng không yêu.]

[Mà tất cả những người mơ ước vai chính thụ, trong đó bao gồm cả đồ đệ của hắn, tiểu sư thúc của sơn môn, cùng với Ma Tôn thời niên thiếu từng nợ hắn ân huệ, còn có nội môn đệ tử của môn phái…. Nói tóm lại, Vệ Từ chính là cái vạn nhân mê.]

[Nhưng mà cho dù hắn có nhiều người theo đuổi như vậy, đồ đệ hắn Thẩm Thôi Anh vẫn là bằng du͙© vọиɠ chiếm hữu siêu lớn, thích ăn dấm, sau cùng hắc hóa, đem sư phụ cầm tù, nhốt trong phòng tối cưỡng chế yêu chờ cho một loại thuộc tính điên khùng của vai chính công nhảy vọt trở nên cao hơn trong mắt người đọc.]

Khương Ngâm:… Vậy cũng được à?

Hệ thống đột nhiên lại nói: “Tích --- kích phát giả thiết che giấu.”

[Giả thiết 1: Ma Tôn yêu mến vai chính thụ, thân là gián điệp được hắn xếp vào bên cạnh vai chính tụ, ngươi cần giúp Ma Tôn thu thập đồ dùng cá nhân của vai chính thụ, không giới hạn các món như tóc rụng, khăn, quần áo,...]

[Giả thiết 2: Ngươi thích Ma Tôn.]