Cho dù sau khi thông báo kết thúc, Khương Ngâm vẫn là thật lâu không thể hiểu được, vì cái gì y biểu hiện càng thê thảm đáng thương thì độ hảo cảm của Ma Tôn liền càng cao?Khương Ngâm tự nhận là đã biết được phương pháp để đạt được độ hảo cảm, mỗi ngày đều nghĩ muốn thể hiện một lần tình cảnh chính mình yêu mà không được.
Nhưng mà công khóa hôm nay còn chưa có hoàn thành, từ sau khi trải qua kiểm tra đo lường linh căn, Khương Ngâm cũng coi như là đệ tử chính thức của Tử Trọng Phong, y cần đến nơi đó của Vệ Từ để học kiếm pháp tương ứng với Thủy linh căn.
Vệ Từ là Băng linh căn, hắn một kiếm phá sương mù đã từng danh chấn cửu thiên, điều khiển kiếm khi gió tuyết vạn dặm, đóng băng ba thước, tự tạo thành một phương tiểu thế giới băng thiên tuyết vực, ở băng vực hắn có thể chúa tể vạn vật.
Muốn tập kiếm pháp, trước tiên phải ngộ đạo, Vệ Từ dẫn y đến sau núi.
Sau núi Tử Trong Phong có một hẻm núi, có cảm giác chết chóc, từ khe hở hẹp hẹp đi qua, chỉ thấy bày ra một phiến thiên địa khác sáng ngời trước mắt, đầu tiên là từ đáy cốc chậm rãi hướng lên trên mà đi, đường dần dần nhỏ hẹp không bằng phẳng, nhưng hai người đều không có ngự kiếm mà đi.
Nước ở đáy cốc là loại mương nhỏ, nói sâu không sâu mà cạn cũng không cạn, là nước ở trên núi tụ lại mà thành, địa phương nhỏ róc rách rung động, đạp trên mấy tảng đá liền có thể bước chân qua, địa phương rộng rãi như một cái hồ sâu, nước xanh trong suốt, thanh triệt thấy đáy, tơ liễu bên bờ sông che phủ mặt nước, cỏ xanh lay lay.
Trong suốt xanh biếc, yên tĩnh ôn nhu.
Đây là nước ở dưới sơn cốc, Khương Ngâm không biết rốt cuộc Vệ Từ dẫn y tới là để làm gì, chỉ là gắt gao đi theo bước chân của người ta, lúc đầu khuôn mặt còn nghiêm túc không dám chạy loạn, lát sau liền không an phận, đông bứt một ít cây cỏ nước, tây vớt vài con cá nhỏ dưới đáy nước, một mình chơi vui vẻ vô cùng.
Cuối cùng cởi cả giày xách trên tay, tâm ngứa chạy tới nghịch nước.
Mùa hè nóng bức, liễu xanh như in ảnh ngược trên mặt nước, mương nhỏ thanh triệt thấy đáy, chân trắng mềm ở trong nước dẫm tới dẫm lui, thiếu niên thiên chân hoạt bát cười đến giống như trẻ con, kỳ diệu mà trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
Tầm mắt Vệ Từ không khỏi dừng lại hồi lâu ở trên thân ảnh trắng ấy.
Đến tận khi Khương Ngâm chơi đủ rồi, che lại khuôn mặt bị phơi đỏ chạy tới tìm hắn, Vệ Từ lấy ra từ ống tay áo một cái khăn sạch sẽ cho y lau mồ hôi, lúc này mới lại tiếp tục đi về phía trước.
Khương Ngâm cười ngây ngô đi theo, y còn nghĩ rằng chắc là tới để chơi, bởi vậy trên đường gặp chuyện li kỳ quái lạ đều phải kéo ngược ống tay áo Vệ Từ để hắn dừng lại, cố tình Vệ Từ cũng dung túng y.
Thời điểm hai người đến đỉnh của sơn sốc, nghe thấy được tiếng gió gào thét qua cùng tiếng dòng nước từ thác đổ xuống to lớn.
Trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, dòng khí quyến rũ màu trắng như có như không phiêu tán chung quanh, từ nơi này đi xuống xem, đường mòn đi lên vừa rồi uốn lượn khúc chiết, giống như một dải lụa rực rỡ từ mây phiêu tán xuống dưới, mấy con chim nơi hoang dã kêu một tiếng, từ trên dải lụa rực rỡ bay thẳng lên trời.
Tay áo to rộng của Vệ Từ bị gió thổi bay phần phật, phiêu phiêu rung động, xứng với hắn mờ ảo xuất trần, biểu tình thanh lãnh đạm mạc, phảng phất như trích tiên vì dục thừa vân mà trở lại.
Khương Ngâm không tự chủ được mà câu lấy ống tay áo hắn, sợ hắn bay đi.
Vệ Từ vỗ đi sương mù giữa mày Khương Ngâm, sau đó chỉ vào dòng nước từ thác chảy xuống, hỏi y thấy cái gì?
Khương Ngâm nhìn theo nơi ngón tay hắn chỉ.
Chỉ thấy thác nước thanh thế to lớn kia đổ xuống kịch liệt va chạm với các tảng đá đen, phía dưới là một cái hồ sâu, thác nước đổ vào hồ nước bắn ra hàng vạn đóa bọt nước, hình thành mấy cái lốc xoáy, sau dó hợp lại thành từng dòng nước xiết, mênh mông cuồn cuộn chảy ra sơn cốc, phảng phất như một khúc chiến ca bi thương mạnh mẽ.
Bạch lãng thao thao, lao nhanh rít gào.
Trông về phía xa, thậm chí còn có thể thấy được dòng nước mênh mông ấy phân chia làm vô số nhánh nhỏ như thế nào, cuối cùng biến thành cái mương nhỏ an tĩnh bình thản, giống như lúc bọn họ ở dưới sơn cốc nhìn thấy.
Khương Ngâm lỗi thời nhớ tới một câu thơ: "Ta ở đầu Trường Giang, chàng ở cuối Trường Giang, ngày ngày nhớ nhung chàng lại chẳng thấy, cùng nhau uống nước Trường Giang."
Dòng nước biết khi nào dừng, thù hận biết bao giờ diệt, chỉ mong chàng quan tâm tựa như lòng ta, không phụ ý tương tư.....
Mắt thấy Vệ Từ hơi giật mình, Khương Ngâm lúc này mới phát hiện bản thân đọc thành tiếng, đây chính là thơ có quan hệ tình yêu triền miên lâm li, y sợ hắn hiểu lầm mình không làm việc gì đàng hoàng, vội vàng xua tay nói: "Này không phải là thứ ta thấy, ta chỉ tùy tiện nói thôi! Tùy tiện nói chút mà thôi!"
"Thứ ta thực sự thấy chính là ----"
Y thấy cái gì? Y thấy nước che trời lấp đất.
Nó khi thì giống như một con gấu oai vệ xung phong đội ngũ, đánh trống reo hò, hò hét, từng dòng nước không ngừng mà dũng mãnh vỗ mạnh vào nham thạch, phát ra tiếng vang trời sụp đất nứt, một lần đánh sâu vào đều tràn ngập khí thế hủy thiên diệt địa to lớn cùng thần bí cao thâm khó đoán, làm người run rẩy sợ hãi.
Khi thì lại giống như dòng nước ôn nhu, giống gió xuân mềm nhẹ phất qua dây đàn, thổi lăn tăn một hồ nước xuân. Giống như mộ hoa phiêu phiêu rơi vào dòng sóng ôn nhu, mỗi một tia lan y đều thích ý.
Nó có thể là thanh đao gϊếŧ người không lưu dấu vết, cũng có thể là một tiểu khúc nơi rừng núi mềm nhẹ.
Chỉ cần ngươi có thể nghĩ.....Nó có thể là bất cứ thứ gì.