Chương 39: Gọi tên anh!

Giằng co trong vài chục giây.

Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai.

“Gọi tên anh.”

Cô dừng một chút, “Cái gì?”

Người đàn ông thúc giục, “Nhanh lên.”

Lương Ánh Nhiễm mím môi dưới, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Trình Cảnh Nghiên?"

“Ừm.” Nó giống như phát ra từ sâu trong cổ họng, giọng nói lại trở nên khàn khàn, “Lại một lần nữa.”

".....Trình Cảnh Nghiên."

“Gọi lại.”

"Trình Cảnh Nghiên."

“Ừm, tiếp tục.”

Giọng nói kia nghe khàn khàn vô cùng gợi cảm, giống như tràn ngập tìиɧ ɖu͙© lại xen lẫn một chút thoả mãn.

Cô trầm mặc thật lâu, mắng một câu, “... Bệnh thần kinh.”

Trực tiếp cúp máy.

Mười phút sau, nhiệt độ trên mặt Lương Ánh Nhiễm vẫn chưa dịu lại, lại một lần nữa tăng lên, giống như muốn bốc khói, đỏ bừng như một giọt máu.

Lý do là cô nhận được một tin nhắn.

Đó là một tấm ảnh, du͙© vọиɠ thẳng thắn mà lộ liễu, hơi thở da^ʍ mỹ dày đặc như xuyên thấu qua màn hình tràn ra ngoài.

Dươиɠ ѵậŧ màu tím đỏ dữ tợn cao thẳng tắp đứng thẳng, hung ác giống như muốn phá vỡ khung vuông hẹp của điện thoại, gân xanh đan xen lan đến tận gốc giống như con rắn độc uốn lượn lạnh lùng, chất lỏng nóng sền sệt bắn vào một bàn tay trắng nõn xinh đẹp.

Lương Ánh Nhiễm sợ tới mức lập tức tắt màn hình.

Tim đập như trống trận, ngay cả màng nhĩ cũng bị âm thanh đập thình thịch kia chiếm cứ.

Người điên, người này quả thực bệnh không nhẹ.

……

Trong khách sạn, cổ áo sơ mi của người đàn ông hơi mở, tư thái lười biếng nhàn nhã nằm trên ghế da, một tay cầm dụng cụ lười biếng trượt lên trượt xuống, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng bíp lạnh như băng.

Cô ấy tắt điện thoại.

Chậc chậc.

Trình Cảnh Nghiên ném điện thoại di động, tốc độ trên tay tăng nhanh, nghĩ đến cảm giác sung sướиɠ ngày đó, khoảng cách giữa hai lòng bàn tay anh quá lớn, đã lâu anh cũng không xuất tinh, nhưng vừa nghĩ đến cô liền cứng đến muốn nổ tung, đầu óc tất cả đều là hình ảnh cô khóc dưới thân anh.

Vừa rồi giọng nói cô gọi tên anh vẫn còn ở bên tai, còn du dương ở trong đầu, anh nhắm mắt lại.

Giọng nói của cô rất dễ nghe, giống như mật ong hoà vào trong nước, thoang thoảng vị ngọt trên trái tim anh.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi đầy đặn lại sưng húp, màu hồng trong suốt.

Không biết lúc ngậm hắn sẽ là bộ dạng gì.

Chắc là rất thoả mãn.

Anh nghĩ, một ngày nào đó nhất định phải bắn vào miệng cô, nhìn cô ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Nghĩ đến cảnh sắc kia, không khỏi hưng phấn, lỗ nhỏ phía trước co rút lại phun ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙, trượt xuống lòng bàn tay anh.

Người đàn ông thở hổn hển, l*иg ngực hơi phập phồng, cầm lấy điện thoại di động tùy ý chụp ảnh phía dưới rồi gửi cho cô.

Giống như không thể nhịn được, anh cúi đầu nở nụ cười.