Chương 36: Em không có hứng thú!

Qua ngày hôm sau, Lương Ánh Nhiễm trực tiếp đi cửa sau về, trong lúc cô còn đang mừng thầm về sự thông minh của mình thì không ngờ, người kia không biết chạy từ đâu ra chặn ngay trước mặt cô, thế là tay cô bị bắt lại.

Trình Cảnh Nghiên bước thêm vài bước đến gần cô, khí thế vẫn trầm ổn như cũ, nhưng lại có thêm một loại cảm giác áp bách nguy hiểm vô hình khác.

"Em trốn anh sao?"

Biết rồi còn chạy đến đây.

Lương Ánh Nhiễm làm bộ bình tĩnh nói: "Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi."

Đối với lời nói dối vụng về của cô, trên mặt Trình Cảnh Nghiên cũng không biểu lộ một chút tức giận nào, tâm bình khí hòa nói.

"Lương tiểu thư, ngày hôm đó em uống rượu thành ra như vậy đều là do anh, anh cũng không biết thì ra một ly rượu có nồng độ thấp ở buổi tiệc hôm đó cũng có thế khiến em say lợi hại như vậy, em lại nhiệt tình giống y hệt lần đầu liền của chúng ta nên anh cũng không khống chế được mà uống nhiều hơn một chút, cuối cùng lại không thể cầm được." Nhìn qua, vẻ mặt anh còn có chút áy náy, nhưng trong lời nói lại giống như đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên trên người cô.

"Để biểu đạt sự biết lỗi của mình, hôm nay anh bồi tội với em." Vẻ mặt anh bằng phẳng vô tội, lấy từ trong túi ra một phong thư màu đen tinh xảo, trang nhã, chân thành nói: "Lần trước nghe nói Lương Tiểu Thư thích ăn đồ ngọt, hôm nay vừa vặn anh lại có hai tấm vé vào cửa nếm thử món tráng miệng ở đây, em có hứng thú đi cùng anh không?"

Trên mặt Lương Ánh Nhiễm khẽ nhúc nhích, nội tâm rõ ràng bị dao động, thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý.

Đó là nhà hàng nổi tiếng thường hay tổ chức các hoạt động xã giao trong giới thượng lưu, quy tụ các món ăn tráng miệng do các đầu bếp năm sao làm ra, cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác ăn các món tráng miệng cao cấp đến no bụng! Khi vé mở bán, cô còn đặc biệt thức đêm để lên mạng canh vé, nhưng cuối cùng ngay cả một vé cũng không tranh được, sau đó lại thấy giá vé của bọn đầu cơ quá cao, sinh viên nghèo như cô đúng là không mua nổi.

Chắc là cũng muốn đi…

Nhưng cô đã hạ quyết tâm rời xa người đàn ông này rồi.

Lương Ánh Nhiễm tàn nhẫn dời ánh mắt tràn ngập khát vọng từ trên phong thư kia đi.

"Không đi, em không có hứng thú."

Cô lãnh đạm từ chối, sau lại trịnh trọng nói: "Giám đốc Trình, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra hai lần trước anh cứ coi như là chưa từng xảy ra đi, em cảm thấy biện pháp tốt nhất lúc này chính là hai chúng ta đừng liên hệ với nhau nữa, miễn gây hiểu lầm cho đôi bên."