Chương 23: Còn đau đúng không?

Tiếng nước bất ngờ ngừng lại, cô căng thẳng mà nuốt nước bọt, trái tim đập bịch bịch, giống như muốn nhảy ra ngoài.

Thời gian chờ đợi kéo dài từng phút từng giây, chốt cửa chuyển động, một người để trần nửa thân trên bước ra, dáng người cân xứng, bên dưới quấn một chiếc khăn tắm khó khăn lắm mới che được vị trí quan trọng.

Nước nhỏ giọt từ những ngọn tóc chảy xuống xương quai xanh, dọc theo l*иg ngực đi xuống cơ bụng rắn chắc, cuối cùng biến mất ở phần bụng dưới bị che bởi khăn tắm.

Đầu óc của Lương Ánh Nhiễm giống như có một thứ gì đó nổ tung, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm người trước mắt.

Cô nghĩ tới có thể sẽ là một người đàn ông xa lạ, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là Trình Cảnh Nghiên.

Người đàn ông có sự tồn tại như một thiên thần ở trong công ty bây giờ đang đứng ở trước mắt cô, mọi chứng cứ đều thể hiện một sự thật rằng, bọn họ đã lên giường!

Trình Cảnh Nghiên phát hiện Lương Ánh Nhiễm đã thức dậy, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc đến cực điểm của cô, tầm mắt rơi xuống bờ vai và cánh tay trần trụi của cô, chiếc chăn mỏng manh che lấy cảnh xuân vô hạn bên dưới bả vai, anh hơi nheo mắt lại.

“Còn đau đúng không?” Anh bình tĩnh ung dung mà dùng khăn lông lau khô tóc, giọng điệu giống như ngày thường nói, "Anh đã thoa thuốc giúp em rồi.”

Thoa thuốc?

Nghe anh nói vậy, lúc này Lương Ánh Nhiễm mới cảm giác được nơi riêng tư ngoài trừ đau râm ran thì còn có chút mát lạnh.

Ngẫm kỹ lại, cơ thể cô sạch sẽ thoải mái tươi mát, còn có chút mùi hương của sữa tắm, xem ra sau khi xong việc anh đã tắm rửa giúp cô…… Thật sự không dám tưởng tượng đến hình ảnh xấu hổ kia, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng.

Trình Cảnh Nghiên thấy cô không nói gì, nhíu mày hỏi một lần nữa: "Sao vậy? Còn rất đau à?”

Lương Ánh Nhiễm vội vàng lắc đầu, “Không, không đau.” Dù đau cô cũng sẽ nói không đau, nếu nói đau, thì anh có thể làm gì, chẳng lẽ lại giúp cô thoa thuốc lần nữa à?

Trình Cảnh Nghiên trông như đã tin lời cô, giữa mày giãn ra không ít, mặc áo sơ mi vào áo, lúc đang cài cúc tay áo thì bất ngờ nhớ tới cái gì đó.

“Túi giấy trên bàn có quần áo mới, kích cỡ có lẽ là vừa, em thử xem.” Nhận được ánh mắt nghi hoặc của cô, bình tĩnh bổ sung thêm một câu, "Quần áo ngày hôm qua của em bị xé rách rồi.”

……?