Chương 10: Như vậy cũng được, Anh cũng thích!!

Tầm nhìn này có vẻ quá lộ liễu rồi.

Khi cô quay đầu nhìn lại, anh ta chỉ bình tĩnh nở một nụ cười nhạt và gật đầu chào cô.

Thái độ bình thản đó khiến cô tự hỏi có phải mình đã quá đa tâm hay không.

Tiêu Đường đặt hai tay lên má và ngưỡng mộ nói:

"Tôi thực sự không biết bạn gái của Giám đốc Trình sẽ là người như thế nào. Thật tuyệt nhỉ. Tôi cũng muốn có một người bạn trai tốt như vậy."

"Anh ấy có bạn gái?"

"Không, giám đốc quả thực là một người đàn ông hiếm có khó tìm của một thế kỷ."

Tiêu Đường giảm âm lượng lần nữa, và nói với vẻ mặt mày mò:

"Nhưng mà, tôi nghe Tiểu Lưu ở phòng kinh doanh nói rằng giám đốc có thích môht sinh viên nữ. Lần trước anh ấy nhìn thấy trên bàn của giám đốc có một gói kẹo. Tiểu Lưu đã nói đùa rằng anh không ngờ giám đốc lại cho ai kẹo, rồi anh ấy đáp lại với một nụ cười rằng đó là cho đứa trẻ mà anh yêu thích. "

Tim Lương Ánh Nhiễm đập loạn nhịp, với đôi đũa trong tay, cô tùy ý dọn cơm lên đĩa, giả vờ hỏi một cách thản nhiên:

"... Loại kẹo nào?"

Tiêu Đường suy nghĩ một lúc.

"Kẹo hương bưởi."

Sau giờ nghỉ trưa, Lương Ánh Nhiễm đặt đống tài liệu đã soạn lên trên bàn trong phòng họp theo thứ tự, đi đến phòng trà, lấy mấy cọng chanh mang theo, ném một ít vào trong ấm nước, trong chốc lát nó đã tan chảy, cô cẩn thận đổ nước ấm vào các cốc dùng một lần, sau đó mang khay vào phòng họp, đặt cốc vào từng chỗ ngồi.

Hôm nay có một cuộc họp vào lúc 2 giờ chiều, vì vậy cô phải chuẩn bị trước máy tính xách tay và tài liệu để ghi lại biên bản cuộc họp .

Khi đang lục tìm chiếc máy ghi âm trong túi xách của mình, cô bất ngờ tìm thấy giấy gói kẹo đựng bằng túi ni lông.

Màu cam, hương bưởi....

Ngày hôm đó khi Lương Ánh Nhiễm vừa tan làm, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, không ngờ ngay khi cửa thang máy mở ra, cô đã nhìn thấy Trình Cảnh Nghiên đang đứng bên trong.

“Xin chào giám đốc Trình.” Cô chào hỏi lịch sự trước khi bước vào.

Anh ta dừng lại.

"…… Biết anh?"

"Đúng vậy, anh rất nổi tiếng trong công ty."

Cô cung kính đáp:

“Hôm nay em lên báo cáo bắt đầu vô thực tập, anh không phải đã giúp em sao?

Đôi mắt hẹp và sắc bén của Trình Cảnh Nghiên nhìn cô, như thể tăng tính kí©h thí©ɧ.

Anh không đáp lại khiến cô có chút ngượng ngùng. Rốt cuộc cũng đã gần một tháng rồi, Lương Ánh Nhiễm nghĩ mình đã quá tùy tiện, tự trách bản thân sao lại nhắc đến những chuyện vặt vãnh như vậy.

"Giám đốc Trình không nhớ cũng không sao, không phải chuyện quan trọng, quên cũng là chuyện bình thường."

“Anh nhớ rồi.” Anh ta nói, có vẻ thản nhiên hỏi:

“Em đã quen với kỳ thực tập chưa?

"Tốt lắm ạ, cám ơn đã quan tâm."

Sau đó là một khoảng lặng ngắn trong không gian nhỏ.

"Đưa tay đây."

Nghe vậy, Lương Ánh Nhiễm vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra mặc cho cô trong lòng cô có chút nghi ngờ.

Lương Ánh Nhiễm thẫn thờ nhìn viên kẹo nằm trong lòng bàn tay, nghĩ đến chuyện đã xảy ra tuần trước ...

Trình Cảnh Nghiên đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay đang mở của cô, trước khi thu đầu ngón tay lại, còn cào vào lòng bàn tay mềm mại của cô, kiểu hơi trêu chọc.

Nhưng Lương Ánh Nhiễm đơn giản không nghĩ rằng đó là hành động trêu chọc, chỉ cho là anh bất cẩn.

Khi cô mở ra thì nhìn thấy đó là hai viên kẹo hương bưởi.

"... Tại sao lại đưa cho em?"

"Không có lý do.”

Anh nhẹ nhàng nói, với một nhịp điệu lười biếng:

“Chỉ nghĩ rằng em có thể thích ăn nó.”

Lương Ánh Nhiễm sững sờ một lúc, không biết câu hỏi của cô ấy có quan hệ nhân quả như thế nào với câu trả lời này.

Anh hơi nhướng mày, "Em không thích à?"

Cô vốn thích ăn đồ ngọt nên theo bản năng đáp: "Em thích lắm."

Trình Cảnh Nghiên nở một nụ cười khó hiểu trên khóe miệng, nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói.

"Như vậy cũng được, anh cũng thích."

Đôi mắt của anh nóng bỏng đến mức khiến Lương Ánh Nhiễm suýt chút nữa nghĩ rằng những gì anh nói không phải là đường, mà là cô.